Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Khi được hỏi (thật ra tôi thường xuyên nhận được câu hỏi này) rằng tôi đánh giá cuốn nào là tác phẩm kinh dị nhất mà tôi từng chấp bút, tôi có thể đáp ngay lập tức, không chút chần chừ: Nghĩa địa thú cưng. Có thể đây không phải cuốn sách khiến độc giả sợ xanh mặt nhất – dựa trên những lá thư tôi nhận được, cuốn The Shining mới là ứng cử viên – nhưng giống như máu buồn, máu sợ của chúng ta mỗi người mỗi khác. Tôi chỉ biết Nghĩa địa thú cưng là tác phẩm tôi cất vào ngăn kéo, lòng thầm nhủ lần này mình đã quá trớn rồi. Thời gian lại nhắn nhủ rằng tôi chưa đi quá xa đâu, chí ít nếu xét tới những gì công chúng sẵn sàng đón nhận, nhưng chắc chắn tôi đã đi quá xa xét về mặt cảm xúc của cá nhân tôi. Đơn giản mà nói, tôi thực sự khiếp sợ những lời văn tôi đã viết, và những kết luận tôi đã rút ra. Trước đây, tôi từng kể cuốn sách này ra đời như thế nào, nhưng tôi đoán tôi có thể kể thêm một lần: lần cuối cùng cũng là lần toàn vẹn nhất.

Cuối thập niên 1970, tôi được mời về ngôi trường ngày xưa mình theo học – Đại học Maine – với tư cách nhà văn để chia sẻ góc nhìn nghề nghiệp cũng như đứng một lớp Văn học viễn tưởng trong một năm (những bài giảng của tôi cho khóa này hình thành xương sống cho tác phẩm Danse Macabre được xuất bản sau đó một, hai năm). Vợ chồng tôi thuê nhà ở Orrington, cách trường gần 20 ki-lô-mét. Căn nhà rất đỗi xinh xắn tọa lạc trong thị trấn tuyệt vời còn nguyên vẹn nét ban sơ của Maine. Vấn đề duy nhất là con đường nhà tôi. Đường lúc nào cũng tấp nập xe cộ qua lại, trong đó có những chiếc xe bồn hạng nặng từ nhà máy hóa chất cách đó không xa.

Julio DeSanctis, chủ cửa hàng bên kia đường, dặn vợ chồng tôi nhớ canh chừng bọn trẻ nhà tôi và đám thú cưng của chúng. “Con đường ấy ngốn nhiều động vật lắm rồi,” Julio nói, và câu nói của ông xuất hiện trong câu chuyện này đây. Minh chứng cho lượng động vật bị con đường này ngốn nằm trong khu rừng đằng sau căn nhà chúng tôi thuê. Con đường băng qua một khoảng đất dẫn tới nghĩa địa dành cho thú cưng nho nhỏ trong rừng… chỉ có một tấm biển gắn trên cây nằm bên ngoài khu nghĩa trang tạm bợ con con đề PET SEMATARY – NGHĨA ĐỊA THÚ CƯNG. Cụm từ này không chỉ xuất hiện trong tác phẩm mà trở thành tựa đề của cuốn sách. Ở đó chôn cất chó, mèo, vài con chim, thậm chí cả một con dê.

Ngày ấy, cô con gái tám tuổi của tôi nuôi chú mèo mang tên Smucky, và chúng tôi chuyển vào căn nhà ở Orrington chưa được bao lâu thì tôi phát hiện Smucky chết trên bãi cỏ của căn nhà bên kia đường. Thế đấy, con vật mới nhất mà Tuyến số 5 ngốn ngấu là chú mèo mà con gái tôi hết mực thương yêu. Chúng tôi chôn Smucky trong khu nghĩa địa dành cho thú cưng Pet Sematary ấy. Con tôi còn làm bia mộ đề SMUCKY: BÉ MÈO RẤT NGOAN. (Smucky mà ngoan ngoãn thì chắc mặt trời mọc đằng Tây; tất nhiên rồi, nó là mèo mà.)

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x