
Ngủ Cùng Người Chết – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CHƯƠNG 02: NHÀ CHÁY THÀNH TRO
Tháng Bảy cô hồn năm ấy đến trong cơn mưa dầm rả rích. Mới đầu tháng mà tro tàn vàng mã đã bay khắp nơi. Người dân thị trấn quê tôi có tục lệ, từ ngày mồng Một đến ngày Mười bốn Âm lịch, người ta sẽ cúng cháo trắng và đốt tiền vàng đều đặn để vong hồn của những người chết bất đắc kì tử, chết đường chết chợ được an ủi phần nào. Nhiều người ở dưới thành phố khi đi ngang nơi đây, thấy chúng tôi cúng khấn chỉn chu như thế thì cười bảo, ở đây quanh năm yên bình, đường sá vắng vẻ, chẳng mấy khi có tai nạn giao thông thì cúng vong ngoài đường làm gì cho tốn kém? Người khác có thể không tin, chứ riêng dân bản địa chúng tôi thì biết rất rõ, nơi này nhiều vong hơn bất kì chỗ nào khác, âu cũng là bởi nhiều nguyên do.
Quê tôi vốn nằm trên trục quốc lộ, ngay đằng sau thị trấn là những rặng núi trùng trùng điệp điệp. Nơi đó hoang vu hẻo lánh đến mức, muốn đi từ nhà này sang nhà khác phải mất nửa ngày đường.
Tôi còn nhớ, có những năm lũ quét bất ngờ ập đến, từ trên cao ùn ùn đổ xuống thành dòng cuồn cuộn toàn là đất đá, cây cối, lợn gà của người dân trên bản. Trong dòng nước đục ngầu ấy còn có cả những xác chết bị cuốn trôi. Mỗi khi cơn lũ quét qua đi, bộ đội biên phòng cùng tổ công tác cứu nạn lại căng mình tìm kiếm trong đống bùn đất đổ nát hoang tàn ấy những xác người còn sót lại.
Có lần, chính mắt tôi trông thấy hai cái xác bị cụt đầu mắc kẹt giữa hai thân cây cổ thụ, hai tay vẫn còn cột chặt với nhau, chân bị kẹp trong đống đất đá. Chú Bảo làm nhiệm vụ kiểm lâm ở sát vách nhà tôi phải huy động thêm hai người nữa, bê hết khối đá dưới chân họ, sau đó dùng kéo cắt đứt sợi dây cột trên tay, cuối cùng mới hạ được hai cỗ thi hài ấy xuống. Người ta suy đoán, có lẽ hai người này không muốn bị lạc mất nhau khi chạy lũ, nên mới cột chặt tay như vậy, cuối cùng lại chết oan cả đôi. Ngoài hai xác chết ấy, tôi còn thấy cơ man thi hài của những đồng bào thiểu số sống ở thượng nguồn, thậm chí có khi người ta còn tìm được xác những người lái buôn xấu số, không may bỏ mạng giữa đường. Mỗi một cơn lũ qua đi là bãi tha ma dành cho xác chết vô danh lại có thêm nhiều nấm mồ mới.
Có nhiều thi hài được người nhà lặn lội lên nhận diện, cũng có thi hài bị bỏ lại mãi mãi nơi đại ngàn, chẳng còn ai nhớ đến. Những âm hồn này vất vưởng, thường tìm kiếm những người hợp vong để dẫn đi vào trong rừng sâu, hòng đổi mạng để siêu sinh.
Chính vì thế mà hằng năm, cứ đến tháng Bảy Âm lịch, trong thị trấn lại nghi ngút khói nhang, giấy tiền vàng mã bay khắp nơi. Vào đúng ngày Rằm, các bô lão sẽ trịnh trọng điều hành lễ tế vong hồn vất vưởng, sau đó đốt một thuyền chở đầy hình nhân rồi để mặc cho gió bay khắp nơi. Phải tới sáng ngày Mười sáu Âm lịch thì pháp sự mới được xem là viên mãn.
Tháng cô hồn năm tôi học lớp mười một, trời đổ mưa liên tục. Cơn mưa dầm dề kéo dài mấy ngày liền, việc đi học của tôi cũng gặp nhiều khó khăn. Vào những ngày trời khô ráo, tôi hay đạp xe băng qua con đường mòn trong rừng để tới trường. Con đường này tuy vắng vẻ, nhưng lại rút ngắn quãng đường đi học của tôi đáng kể. Những ngày trời mưa, dù chỉ là lác đác vài hạt, tôi cũng phải đi bằng quốc lộ, đó là con đường băng qua căn nhà quỷ trạch của gia đình tôi. Đường này tuy dễ đi, nhưng lại xa hơn hẳn đường mòn.
Hơn nữa, đi trong rừng vào những ngày mưa thường rất nguy hiểm.
Người xưa có câu: “Người đi biển sợ bão, người đi rừng sợ mưa.”
Dông bão ngoài khơi xa như thế nào, thực tình tôi không biết rõ, nhưng tôi nắm chắc, với cánh cửu vạn lấy hàng ngoài biên giới thì mưa rừng lúc nào cũng là một cơn ác mộng. Mưa sẽ làm cho đất dưới chân trở nên lầy lội, trơn trượt khó đi. Sau cơn mưa, khí hậu ẩm ướt, rắn rết bò ra ngoài hang kiếm ăn khiến cho cánh đi rừng lại càng phải cảnh giác hơn gấp bội, vì đôi khí chỉ cần sơ sảy một chút mà đạp nhầm vào rắn thì chỉ có nước vong mạng. Ngày trước, khi bố mẹ tôi còn sống, lúc nào trong tủ thuốc của gia đình cũng có sẵn một bộ giác hút nọc rắn, phòng trường hợp không may.
Thế nhưng đối với tôi, những rủi ro đó đều chẳng là gì khi mỗi lần đến trường, lại phải đi ngang qua căn nhà cũ đã từng ở trước đây.
Bao nhiêu năm qua nó vẫn vậy, vẫn là ngôi nhà có giàn hoa hồng leo phía trước, chỉ khác giờ không còn ai dám lai vãng nữa. Tôi đã cố tình đạp xe qua nhiều lần, nhất là vào những đêm Rằm trăng sáng, nhưng chẳng hề thấy vong hồn của bố mẹ tôi như người ta đồnthổi. Cả mười lần đều không thấy cả mười, lâu dần tôi thất vọng, không còn muốn đứng ngoài cửa ngóng đợi bố mẹ hiện về nữa. Mỗi lần như thế, bà nội tôi đều biết cả. Cho đến một ngày nọ…
Tôi còn nhớ như in ngày hôm ấy, lúc tôi đang ở trong lớp thì đột nhiên bác bảo vệ hớt hải chạy vào, gọi toáng lên: “Linh ơi! về! về mau! Nhà cháu cháy rồi!”
Cô giáo ngừng giảng bài, đám bạn trong lớp xôn xao, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi đứng bật dậy, quên cả cầm cặp sách, vội vàng chạy xuống khu nhà để xe sau trường. Thầy giáo tôi thấy vậy thì gọi với theo: “Con bé này! Đi xe đạp làm gì? Lên xe thầy đèo về!”
Tôi luống cuống chỉ biết răm rắp nghe theo. Ngồi sau lưng người thầy tóc đã bạc trắng, tôi run bần bật. Hàng loạt ý nghĩ vút nhanh qua đầu tôi. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là bà nội. Không biết bà nội có chạy thoát không, không biết giờ này bà có ở nhà không, có ai kịp cứu bà không. Tôi chắp hai tay trước ngực, giọt nước mắt lăn trên gò má cứ thế bị gió thổi tạt về phía sau.
Khi hai thầy trò tôi về đến nhà thì đã thấy đám đông xúm đen xúm đỏ ở phía trước. Căn nhà nhỏ của hai bà cháu tôi bị cháy đen một nửa, mảng tường trắng tinh ngày nào bị khói ám cho đen kịt, gian có mái hiên lợp ngói giờ ướt nhẹp, khói bốc lên nghi ngút. Ở góc phía tây của căn nhà, nơi bà tôi thường hay để vàng mã hình nhân, khung cửa gỗ vẫn còn đang bốc cháy. Tôi thấy rõ, bác Hòa hàng xóm đang đứng trên mái nhà, xối thẳng cái vòi nước xuống để dập lửa. Mọi người nhốn nháo vây quanh. Hai mắt tôi nhòe đi, vội nhảy xuống xe rồi chen vào bên trong, luôn miệng gọi lớn: “Bà ơi! Bà ơi! Hu hu…”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.