Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Trứng (1) phần lớn còn được gọi với cái tên là tế bào trứng, nếu vậy thì tại sao nó lại được gắn với chữ “tử”? Hay chữ “tử” cũng chỉ được ghép để thành từ “tinh trùng”?(2) Mình đã nhiều lần đến phòng đọc nhưng thủ tục mượn sách khá phức tạp, hâ u như rất ít đâ u sách, nào là chật chội này, tô i này, và nhất là thật khó chịu khi đang tập trung đọc một cuốn nào đó, có người vào rô i lại bị soi nên gân đây mình lại hay tới thư viện, ở đó có thể xem máy tính tùy thích, với lại lý do chính là vì ở trường học chán ngã t. Có rất nhiê u chuyện thật ngớ ngẩn. Nê u ngớ ngân thê thì việc viết ra như thế này cũng là “ngớ ngẩn” nhưng chí ít thì ở trường mình có thể làm những gì tùy thích, còn ở nhà không thể tùy ý làm gì cũng được. Việc viết lách có thể thực hiện ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cân có bút và giấy là có thể viết bất kỳ thứ gì nên đây là một cách khá hay. Việc này cũng được gọi là “ghi chép”. Từ “đáng ghét” được viêt theo hai chữ Hán là chữ “yê m” và chữ “hiêm” nhưng chữ “yê m” tạo cho ta cảm giác thực sự thâ y đáng ghét hơn cả nên mình luyện tập cái gọi là “đáng ghét” viê t băng chữ “yê m”. Đáng ghét. Đáng ghét.

Cả hai mẹ con chị Makiko cùng từ Osaka lên, tôi cũng rõ cả khoảng thời gian họ sẽ tới nên không có chuyện không thể gặp được, và lại ở đây chỉ có một sân ga, mà tôi cũng đã lưu sẵn trong máy di động thời gian rõ ràng, rô i tôi cũng đã gọi điện thoại một lân nữa để xác nhận lại nên vê khoản thời gian là có thể yên tâm. Tôi bước đi, qua bao nhiêu là bao nhiêu tâm áp phích quảng cáo được dán nhoe nhoét trên những cái cột, nhưng riêng ở tâ m in hình một bà diễn viên mặc kimono, tôi không rõ đó là Kagamimochi (3) hay là con thỏ nữa. Sau khi xem kỹ lại bảng thông báo điện tử, tôi đê m rô i bước lên câ u thang, trong khi đang choáng váng bởi tiê ng ô n khá lớn của tàu Shinkansen, tôi nhanh chóng tìm thâ y hai mẹ con chị Makiko.

Cả hai mẹ con đang vật vờ trong trong đám đông, tuy hơi xa nhưng tôi vẫn có thể thấy khá rõ cả hai đang ngô ị phệt xuống ghế. Hai người không phải ngô i băng cột sống, băng mông mà băng lưng â y nhìn thoáng qua trông să c thái khá mệt mỏi, tôi có thể thấy rõ màu să c chỉ riêng chỗ đó khác hẳn, chẳng hiểu sao nhìn cả hai đê u tái mét. Tôi phát hiện ra cả người họ buông lỏng hệ t cỡ, tôi vừa lạch bạch chạy từng bước ngăn tiên lại gân họ vừa lẩm bẩm chỉ đủ nhỏ như đang nghe giữa hai người, không khí bao trùm thật nặng nê, hai người nhận ra tôi cùng ngước mắt lên và khi đứng dậy, toàn bộ cơ thể của họ mới dãn dài ra.
Midoriko bỗng chốc đã cao hẳn lên nhưng nhìn tổng thể dáng dâ p vẫn mảnh khảnh, ở chỗ bắp chân chẳng tìm thấy một phân nào gọi là có da có thịt, thực ra tôi cũng chưa từng bao giờ để ý đến điêu đó nhưng nó khiên cho tôi liên tưởng tới cái chân của con hô ng hạc. Nhưng đúng là so với tổng thể, cái chân đó khá dài và không kể từ phân quanh bụng cho đến phân hông, nó vẫn như đang “mọc” một cách đáng kể. “Sao? Từ đây đến đây là chân đã y à?”

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x