Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cô Della Street – thư ký riêng của Perry Mason – bước vào văn phòng và nói:

– Trong văn phòng của luật sư, người ta thấy có quá nhiều chuyện kỳ cục.

– Thật ư? Nhưng sao cô lại có ý kiến như vậy?

– Có một cô Dorrie Ambler nào đó. Cô ta đang ngồi ở phòng đợi và mong muốn gặp ông.

– Cô ấy bao nhiêu tuổi?

– Khoảng 23 hay 24. Trẻ, khỏe, đẹp, trải đời rồi.

– Thế cô ta đã nói gì để cô có nhận xét như vậy?

– Cô ta vừa mổ ruột thừa và muốn vạch bụng cho ông xem vết sẹo.

– Để kiện người giải phẫu ư?

– Không, hoàn toàn không phải như thế. Cô ta nghĩ là việc nhận dạng của cô không được chắc chắn lắm nên khi cho ông xem vết sẹo, cô ta muốn ông cấp một bản xác nhận chứng tỏ cô là ai hay chính xác hơn cô khòng phải là ai đó.

– Một chuyện đùa giỡn hay một âm mưu làm tiền đây? Chắc chắn là tôi không cho một cô gái trẻ cởi quần áo trong văn phòng của tôi để…

– Cô ta đề nghị tiến hành việc đó trước mặt một người làm chứng. Trong đám người khoái chứng kiến cái cảnh như vậy có ông Paul Drake. Tôi mời ông ta đến nhé?

– Della, khoan hãy gọi vội, chờ tôi nói chuyện một chút với cô Ambler nào đó đã…

– Trước khi đưa cô ta vào gặp ông, tôi xin báo trước với ông một việc…

– Việc gì?

– Trong túi xách của cô ta có một khẩu súng lục.

– Làm sao cô biết?

– Gertie, cô gái phụ trách tổng đài tuyệt vời của chúng ta đã báo cho tôi điều đó. Trong khi chọn xem một tờ tạp chí, cô Ambler đã để rơi chiếc xắc xuống sàn. Tiếng rơi nghe thật nặng và cô ta giật mình lo ngại nhìn quanh xem có ai chú ý đến điều đó không. Gertie kết luận vật nặng trong xách phải là một khẩu súng.

Luật sư nói với vẻ hăng hái:

– Ai mà được biết trước thì sẽ cẩn thận gấp đôi, Della, cô cứ dẫn cô ta vào đây.

Dorrie Ambler đúng là một cô gái thật đẹp, cô có mái tóc màu hung, đôi mắt màu hạt dẻ.

– Ồ! Thưa ông luật sư Mason, ông thật là khả ái mới vui lòng tiếp đón tôi…

– Mời cô ngồi, thưa cô… Theo tôi hiểu thì cô cần gặp tôi để nhờ xác định căn cước của cô phải không? Ý cô muốn nhờ tôi chứng nhận cô đúng là cô chứ gì?

– Dạ vâng.

– Vì lý do gì cô phải làm như vậy?

– Có kẻ định làm tôi lẫn lộn với một người khác.

Mason liếc nhìn Della Street và chỉ rõ:

– Dấu vân tay của cô là cách tốt nhất để tránh chuvện đó.

Cô gái trẻ kêu lên như bị xúc phạm:

– Ồ! Biện pháp đó làm tôi có cảm giác như mình là kẻ phạm tội.

Mason lắc đầu:

– Không đâu! Cô chỉ việc gửi dấu vân tay đến cơ quan F.B.I đề nghị họ xếp vào hồ sơ loại không phạm tội. Đó là cách thức quen thuộc mọi người đều làm như vậy vì nó giúp cho nhà chức trách biện pháp nhận dạng một cách chính qui.

– Biện pháp đó có mất nhiều thời gian không?

– Lấy dấu tay của cô và gửi đến F.B.I ấy à? Ồ! Không lâu đâu.

– Tôi ngại mất nhiều thời gian… Do đó tôi mới đến xin gặp ông… Tôi muốn… ơ… ông xem vết sẹo tôi vừa mổ ruột thừa.

Lại một lần nữa Mason trao đồi ánh mắt với Della Street.

– Này cô Ambler, tôi muốn biết thực sự cô có ý định gì?

Ambler trịnh trọng nói:

– Sau này nếu khi gặp lại lôi, ông có nhận ra tôi không?

– Tôi nghĩ rằng có.

– Thế còn cô, thưa cô Street?

– Ồ! Chắc chắn như vậy – Della Street gật đầu xác nhận.

 

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x