Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

NỬA ĐÊM

Mười phút sau, cách đó tám khu nhà và một đường thẳng – hai đường thẳng: một đường thẳng dài bảy khu nhà rồi sau đó là một đường thẳng tiếp về bên trái – hắn ra khỏi taxi khi xe táp vào góc đường cạnh một khu chung cư.

Hắn bỏ số tiền lái xe trả lại vào trong túi, rồi lấy chìa khóa riêng ra mở cửa tiền sảnh, sau đó bước vào trong.

Trong sảnh, có một người đàn ông đang lững thững chờ ai đó. Ông ta không ngồi mà đi hết góc này tới góc kia, chỗ này tới chỗ kia, giống như người ta hay làm khi đợi ở sảnh. Ông ta không sống ở tòa nhà này; Henderson chưa gặp ông ta bao giờ. Ông ta cũng chẳng phải đang đợi thang máy vì đèn báo không sáng, thang máy vẫn nằm yên đâu đó ở các tầng phía trên.

Henderson bước qua ông ta mà không nhìn lần thứ hai, tự bấm nút gọi thang máy xuống.

Người đàn ông giờ đã dừng lại trước một bức tranh trên tường, có vẻ quan sát nó một cách quá kỹ lưỡng hơn mức nó đáng được hưởng. Ông ta đang quay lưng lại phía Henderson. Thực ra có vẻ như ông ta đang cố tình tỏ ra là không biết có ai khác ở trong sảnh.

Chắc tay này có lương tâm tội lỗi gì đó, Henderson thầm nhủ. Bức tranh đó có gì đáng quan tâm tới mức đó đâu. Chắc tay này đang đợi ai trên kia xuống – đang đợi người mà tay này không có quyền được đưa đi chơi giờ này.

Nhưng rồi Henderson lại nghĩ: nhưng mà quan tâm làm gì chứ, có gì liên quan tới mình đâu?

Thang máy xuống tới nơi, hắn bước vào. Cánh cửa bằng đồng nặng nề khép lại. Hắn bấm nút số sáu, hàng trên cùng. Gian sảnh như tụt xuống, chỉ còn thoáng thấy qua ô kính nhỏ hình thoi gắn trên cánh cửa khoang thang máy. Nhưng cũng vừa lúc đó thì hắn trông thấy người-xem-tranh, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn vì phải đợi lâu nên đã bước nhanh tới phía chiếc điện thoại. Vẫn lại là một hành động hắn thấy chẳng cần để tâm làm gì.

Đến tầng sáu, hắn ra ngoài, bắt đầu lục tìm chìa khóa nhà. Lối đi hoàn toàn yên tĩnh; không hề có một âm thanh nhỏ nào xung quanh hắn, trừ tiếng lách cách của mấy đồng xu lẻ trong túi hắn khi hắn tìm kiếm chìa khóa.

Hắn cắm chìa khóa, cánh cửa nằm ngay bên phải thang máy, rồi mở cửa ra. Trong nhà đèn tắt, mọi thứ tối đen như mực. Thấy cảnh này, vì một lý do nào đó, hắn gầm gừ bực tức như không tin nổi vào mắt mình.

Hắn bật công tắc đèn, gian phòng nhỏ lập tức sáng bừng trước mắt hắn. Nhưng bóng đèn đó chỉ đủ sáng cho đúng căn phòng ngoài này mà thôi. Phía phòng trong trước mặt hắn, cách đó một khung cửa cong cong, vẫn tối đen như cũ, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.

Hắn đóng cửa lại, quẳng cả mũ lẫn áo lên một chiếc ghế trong phòng. Sự yên lặng và bóng tối kéo dài dường như làm gã khó chịu. Vẻ cau có bắt đầu tái hiện trên gương mặt gã – chính cái vẻ cau có lộ liễu hắn mang ra đường vào lúc sáu giờ tối.

Hắn gọi một cái tên, hướng về phía không gian đen kịt ở phòng trong, cách cái vòm cửa. “Marcella!” Hắn gọi như ra lệnh, không hề có một chút nhẹ nhàng, thân thiện nào.

Bóng tối không trả lời.

Hắn sải bước tiến vào, vẫn giữ cái giọng cộc cằn, trịch thượng như trước. “Thôi đi, đừng giở trò nữa! Tôi thừa biết cô còn thức. Cô lại định vờ vĩnh với ai đây chứ? Tôi thấy đèn phòng ngủ còn sáng lúc ở dưới phố ấy. Dậy đi, thế này chẳng ăn thua gì đâu.”

Sự yên lặng không đáp trả.

Hắn bước dấn tới trong bóng tối, hướng về một điểm trên tường mà hắn đã thuộc nằm lòng. Giọng hắn lúc này đã có phần dịu đi rồi. “Trước lúc tôi về thì cô vẫn còn thức. Cô vừa nghe thấy tôi về là cô lại ngủ say. Như thế càng làm cho mọi thứ khó khăn thêm thôi.”

Tay hắn vươn ra, dò dẫm ở phía trước. Một tiếng tách vang lên trước khi tay hắn chạm được vào cái gì đó. Ánh sáng đến bất ngờ khiến hắn giật mình; sáng nhanh quá, trước dự định của hắn.

Hắn nhìn về phía trước cánh tay, thấy một đoạn nữa mới tới công tắc đèn; hắn còn chưa chạm tới mà. Nhưng từ chỗ công tắc có một bàn tay mới rụt lại, thoái lui dọc theo bức tường. Mắt hắn đuổi theo, dọc theo cánh tay, chếch lên, bắt gặp một gương mặt đàn ông.

Hắn kinh ngạc, hơi ngoái nhìn thì lại thấy một người khác đang đứng quan sát hắn từ phía đó. Hắn lại ngoái nhìn tiếp, xa hơn, gần như quay hẳn lại đằng sau, thì thấy có một người thứ ba đứng ngay sau lưng hắn. Cả ba người đứng đó như ba bức tượng, không cử động, tạo thành một vòng bán nguyệt quây quanh hắn.

Hắn đứng chết trân, quá đỗi ngạc nhiên, giữa ba người đàn ông này một lúc – không ai nói một lời nào – rồi hắn đảo mắt quanh phòng, tìm kiếm những đường nét, những vật quen thuộc để xem hắn có vào đúng chỗ hay không, để xem có phải hắn đã vào đúng nhà hay không.

Hắn dừng mắt tại cái đèn màu xanh đặt trên bàn cạnh tường. Đèn của hắn. Hắn thấy một chiếc ghế thấp đứng tựa trong góc phòng. Ghế của hắn. Hắn thấy một quyển album ảnh mở dựng đứng trên nóc một cái tủ thấp. Một bức ảnh về một khuôn mặt xinh đẹp, mắt to, mái tóc dày và quăn. Một bức ảnh khác là ảnh của chính hắn. Hai khuôn mặt đang thờ ơ nhìn sang hai hướng đối diện nhau.

Thế nghĩa là hắn đã về đúng nhà rồi.

Hắn là người nói trước. Có vẻ như những người kia không có ý định nói gì. Có vẻ như họ có ý định cứ đứng thế mà nhìn hắn cả đêm. “Mấy người làm gì trong nhà tôi thế?” hắn gằn giọng.

Họ không trả lời.

“Các người là ai?”

Họ không trả lời.

“Các người muốn gì ở đây? Các người vào bằng cách nào?” Hắn lại gọi tên cô, lần này với thái độ bề trên, như thể yêu cầu cô giải thích về sự hiện diện của những kẻ lạ này. Hắn ngoái nhìn về cánh cửa khi gọi cô – đó là cánh cửa duy nhất trên tường ngoài vòm cửa hắn vừa đi qua – nhưng cánh cửa vẫn đóng. Đóng im ỉm, giấu giếm điều gì đó bí mật.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x