Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương hai

Con trai ta, đao phủ của ta,

Ta ôm con trong vòng tay,

Lặng lẽ, nhỏ bé, run rẩy,

Trong tay ta, thân thể con ấm dậy.

– “My Son, My Executioner,” Donald Hall[1]

[1] Donald Hall sinh năm 1928, là một nhà thơ Mỹ.

Mùa đông năm 1975, khi Eustace Conway mười bốn tuổi, anh bắt đầu ghi một cuốn nhật ký mới và viết những lời bày tỏ này làm lời tựa:

“Tôi, Eustace Conway, sống trong một ngôi nhà rộng rãi tươm tất ở Gastonia, Bắc Carolina. Hiện tôi có mẹ và có cha sống cùng, và tôi còn có hai em trai (Walton và Judson) và một em gái (Martha). Tôi vô cùng yêu thích kho tri thức cũng như nghề thủ công của thổ dân da đỏ. Tôi đã lập một nhóm nhảy kiểu thổ dân da đỏ gồm bốn người. Những người đó là: tôi, Walton – đứa em lớn hơn trong hai em trai tôi, Tommy Morris là thằng bạn thân sống cách đó hai khu nhà, và cả Pete Morris em trai của nó. Bố của hai đứa này tự sát hai năm trước nhưng mẹ bọn nó sắp tái hôn. Cứ có dịp là tôi tới Viện bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Scheile bởi vì tôi thích chốn ấy và con người nơi đó. Tôi gần như đã thành một người trong đội ngũ nhân sự… Phòng ngủ của tôi cũng là một viện bảo tàng. Tôi phủ khắp phòng những tranh ảnh của thổ dân da đỏ, mấy bộ lông gấu bác tôi ở Alaska gửi cho, và rất nhiều đồ thủ công kiểu thổ dân mà tôi tự làm. Phòng tôi chẳng còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác, nó thực sự đầy ứ cả lên mà tôi thì còn rất nhiều thứ nữa không thể nhét vào.”

Ngày ấy Eustace là một cậu bé đặc biệt. Lúc nào cậu cũng bận bịu. Cậu vẫn đến trường hằng ngày, tất nhiên, nhưng chỉ vì người ta ép buộc cậu. Tan trường, cậu thường đạp xe tới Viện bảo tàng Scheile, một viện bảo tàng lịch sử tự nhiên nhỏ đầy ắp những sa bàn đầy bụi bặm dựng từ thời Thế chiến Thứ nhất về hệ thực vật và hệ động vật vùng Bắc Carolina. Và đó chính là nơi việc học hành thực sự bắt đầu với Eustace; ông Alan Stout, giám đốc viện bảo tàng, rất yêu mến cậu và luôn đón chào cậu vào khu vực nội bộ rất ư tuyệt vời của Scheile.

Làm sao khước từ Eustace cho được. Cậu bé có nụ cười rạng rỡ tuyệt vời, những khi cậu thực sự cười. Một đứa trẻ hội tụ nhiều phẩm chất lạ thường! Đầy động lực và ham thích địa chất học, nhân học, lịch sử, sinh vật học – bất cứ gì ta có thể đưa ra cho cậu. Ông Stout thường để Eustace lang thang trong các phòng sau của viện bảo tàng hàng giờ mỗi ngày, khiến cậu bé vui sướng vô cùng. (“Ông Stout hiểu biết về thổ dân da đỏ sâu sắc hơn bất kỳ ai mà tôi biết,” Eustace say sưa kể trong nhật ký. “Và ông là một họa sĩ vẽ màu nước rất giỏi, thường vẽ tranh phong cảnh Tennessee, miền đất nơi ông sinh trưởng.”) Eustace không giống bất kỳ đứa trẻ nào Stout từng gặp; thực sự là không bất kỳ đứa trẻ nào ông từng gặp trong đời. Nếu có ai đưa cho cậu xem một cuốn sách, cậu sẽ nghiền ngẫm nó, đặt hàng loạt câu hỏi, và rồi chiều hôm sau lại yêu cầu cuốn nữa. Nếu ông Warren Kimsey, người nhồi xác thú của viện bảo tàng, cho Eustace thấy cách lột da và làm thịt thỏ, cậu bé sẽ làm việc đó với sự hoàn thiện đầy đam mê cuồng nhiệt, rồi xin thêm một con thỏ nữa để cậu thực hành nâng cao kỹ năng.

“Tôi quen Warren chưa được bao lâu,” Eustace tâm sự trong nhật ký, “nhưng ông đã nhanh chóng trở thành người gần gũi tôi nhất. Trên thực tế, tôi thích ông hơn bất kỳ ai khác trên đời.”

Và ông là một người giúp việc tuyệt vời. Một tay râu quai nón dễ ưa. Lúc nào cũng vui vẻ quét dọn khắp các phòng kho hay đảm nhiệm bất kỳ việc vặt nào mà chẳng ai thèm làm. Ông Stout thậm chí còn cho Eustace sử dụng viện bảo tàng làm nơi luyện tập cho nhóm nhảy kiểu thổ dân. Eustace là trưởng nhóm nhảy, nhưng Stout mới là người huấn luyện vũ công, đánh xe chở họ tới các cuộc thi, giúp chỉ cho các cậu trai cách khâu và kết hạt cho trang phục nhảy truyền thống cực kỳ phức tạp của thổ dân. Khi Eustace lớn lên, ông Stout đưa cậu theo cùng những chuyến chạy ca nô trên sông Catawba, South Fork để thu thập mẫu nước phục vụ các nghiên cứu về môi trường của chính phủ. Thỉnh thoảng ông đưa một mình Eustace cùng đi cắm trại, và im lặng quan sát trong niềm thán phục khi cậu bé bắt, giết, lột da, nấu nướng và ăn thịt rắn chuông.

Ông Stout không chỉ thích Eustace; ông kính trọng cậu. Ông nghĩ cậu thật xuất sắc. Ông theo dõi sự phát triển của cậu cũng cẩn trọng như Thomas Jefferson[2] theo dõi sự phát triển của cậu bé hàng xóm tên là Meriwether Lewis[3] (một đứa trẻ mà về sau vị tổng thống luôn nhớ lại là “phi thường, thậm chí ngay từ thuở ấu thơ, nhờ sự táo bạo, lòng dũng cảm và tính tự quyết”). Và, dù sao, ông Stout có cảm giác Eustace rất cần một nơi nào đó để tới mỗi buổi chiều, nơi nào đó không phải là nhà. Ông không biết rõ về hoàn cảnh gia đình cậu, nhưng ông đã gặp cha cậu, và chẳng cần thông minh gì nhiều cũng nhận ra rằng cuộc sống không đơn giản trong ngôi nhà rộng rãi trên phố Deerwood Drive.

[2] Thomas Jefferson (1743-1826): Tổng thống thứ ba và người đã chấp bút bản Tuyên ngôn Độc lập của nước Mỹ.

[3] Meriwether Lewis (1774-1809): một nhà thám hiểm tài ba niềm tin tưởng hình thành từ khi còn là láng giềng, năm 1801, Tổng thống Thomas Jefferson chọn ông làm sĩ quan phụ tá và giao cho ông nhiều trọng trách. Ông chết khi còn trẻ; cái chết của ông đến nay vẫn còn là một bí ẩn.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x