
Người Đi Dây – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
THIÊN ĐÀNG ĐẸP ĐẼ THẬT,
NHƯNG TÔI VẪN THÍCH Ở ĐÂY HƠN
MỘT TRONG NHIỀU ĐIỂM ở mẹ mà tôi và em trai Corrigan yêu thích là bà có tài chơi nhạc. Bà đặt một chiếc đài nhỏ trên cây đàn piano hiệu Steinway trong phòng khách nhà chúng tôi ở Dublin. Vào các buổi chiều Chủ Nhật, sau khi đã nghe qua một đài bất kỳ nào mà chúng tôi dò được, như Radio Eireann hay BBC chẳng hạn, mẹ sẽ nâng chiếc nắp đàn đen bóng lên, trải váy ngồi trên băng ghế gỗ, và cố chơi lại theo trí nhớ những đoạn điệp khúc jazz hay những bản tình ca Ireland, và nếu chúng tôi dò đúng đài thì còn có những giai điệu cũ của Hoagy Carmichael.
Mẹ tôi chơi đàn với lối chạy phím nhẹ nhàng tự nhiên, mặc dù một bàn tay bà thường bị đau do đã gãy nhiều lần. Anh em tôi chẳng bao giờ biết tại sao mẹ bị gãy tay bởi bà chẳng bao giờ nói. Khi chơi xong, mẹ hay xoa nhẹ cổ tay. Tôi thường có cảm giác những nốt nhạc như vẫn còn rung láy xuyên qua những đốt xương, như thể chúng có thể nhảy từ đốt này qua đốt khác, cả chỗ xương gãy ngày xưa.
Sau này, trải bao năm tháng, tôi vẫn có thể đắm mình vào những buổi chiều ngày đó và nhớ lại ánh nắng sóng sánh đổ tràn trên thảm. Thỉnh thoảng mẹ vòng tay qua hai anh em, cầm tay chỉ chúng tôi ấn những phím đàn.
Có lẽ giờ chẳng còn ai nhớ về mẹ mình theo kiểu anh em tôi hồi đó, thời giữa thập niên năm mươi, khi mà âm thanh ngoài cửa sổ chủ yếu là tiếng gió và hòa âm của biển. Cho dù còn đó những mất mát, có lúc này lúc khác, còn nỗi buồn chia cắt chúng tôi và mẹ, nhưng sự thật là chúng tôi đã rất đầm ấm bên nhau, cả ba mẹ con đều thấy sung sướng, và điều đó chưa bao giờ hiển hiện rõ nét như những ngày Chủ Nhật xa xôi khi mưa rơi xám xịt phủ khắp vịnh Dublin và những cơn gió giật thổi đập vào những ô cửa sổ.
Ngôi nhà của chúng tôi ở Sandymount nhìn ra ngoài vịnh. Lối đi ngắn dẫn vào nhà mọc đầy những cây dại, một bãi cỏ vuông vức, một hàng rào sắt sơn đen. Chỉ cần băng qua đường là chúng tôi có thể đứng trên đập ngăn nước biển uốn cong quanh vịnh và nhìn được thật xa. Một khóm những cây cọ mọc phía cuối con đường.
Chúng đứng đó, nhỏ bé và còi cọc hơn những cây cọ ở bất kỳ đâu khác nhưng vẫn đẹp lạ kỳ, như thể mời mọc người ta tới ngắm mưa trên vịnh Dublin. Corrigan ngồi trên thành đập, đập hai gót chân vào nhau và nhìn xa xăm ra con nước phía ngoài bãi cát phẳng lì. Đáng ra tôi nên biết trước rằng dù biển đã hằn sâu trong tâm trí nó, sẽ có một ngày nó rời bỏ nơi này. Sóng trườn vào và vỡ tan dưới chân em tôi.
Tối tối nó hay đi trên con đường chạy ngang tháp Martello tới khu nhà tắm công cộng đã đóng cửa, ở đó nó thích trèo lên đứng thăng bằng trên thành đập chắn sóng, hai tay dang rộng.
Các buổi sáng cuối tuần ba mẹ con thường cùng đi dạo, mắt cá chân ngập trong những con sóng nhỏ, ngoảnh lại ngắm nhìn dãy nhà, đường bờ biển và những khăn quàng khói quấn quýt bay lên từ những ống lò.
Hai trạm điện khổng lồ màu đỏ và trắng chọc gãy đường chân trời phía đông, nhưng ở những hướng còn lại chân trời vẫn là một đường cong nhẹ nguyên lành, được tô điểm bởi những con mòng biển trong không trung, những chiếc tàu thủy chở thư ngoài Dun Laoghaire và những đám mây lướt nhanh cuối trời. Khi triều xuống, bãi cát phô ra lởm chởm, đôi khi có thể đi bộ ra xa đến vài trăm mét giữa những vũng nước mặn rải rác, đồ cũ vứt đi, vỏ sò và những thanh khung giường.
Thủy triều vịnh Dublin vốn dâng lên chậm chạp, cũng như thành phố mà nó uốn mình lượn quanh, nhưng nó có thể thay đổi khó lường. Thỉnh thoảng vào những ngày mưa bão, sóng nước vẫn lao ầm ầm vào đập chắn. Biển một khi đã tràn qua sẽ mãi lưu lại dấu vết. Muối phủ một lớp vỏ cứng trên cửa sổ ngôi nhà chúng tôi ở. Vòng sắt trên cửa ra vào rỉ đỏ quạch.
Những ngày tiết trời ảm đạm, chúng tôi ngồi trên bậc thang, Corrigan và tôi. Bố chúng tôi, một nhà vật lý, đã bỏ mấy mẹ con vài năm trước. Tuần một lần, một tờ séc đóng dấu bưu điện ở London đến qua khe bỏ thư. Không kèm một dòng một chữ nào, chỉ mỗi tờ séc từ ngân hàng ở Oxford. Nó xoay xoay trong không khí khi rơi xuống qua khe.
Chúng tôi chạy nhặt mang đến cho mẹ. Bà để phong bì dưới chậu cảnh trên bậu cửa sổ nhà bếp và vào ngày tiếp theo nó biến mất. Không một lời giải thích nào thêm. Dấu vết duy nhất còn lại nhắc nhớ đến bố là một tủ gỗ đựng đầy những bộ com-lê cũ của ông đặt trong phòng ngủ của mẹ. Corrigan mở cửa. Trong bóng tối chúng tôi ngồi tựa lưng vào những ván cửa gỗ xù xì, ướm chân vào những đôi giày của bố, để tay áo của ông chạm vào tai mình, cảm nhận hơi lạnh từ những chiếc cúc ở cổ tay áo.
Một buổi chiều mẹ bắt gặp anh em tôi đang khoác trên người những bộ com-lê màu xám của bố, tay áo xắn lên còn quần thì túm bằng dây thun. Chúng tôi đang duyệt binh quanh phòng trong những đôi giày leo núi quá cỡ của ông thì mẹ đến và đứng chết lặng ở cửa, căn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi hai anh em có thể nghe cả thấy tiếng tích tích của chiếc lò sưởi điện.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.