
Người Lữ Hành Kỳ Dị – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chân đi đôi huarachô, tôi đá tung cát thành những đám bụi nhỏ trên đường tới nhà máy. Mũi tôi ngửi thoang thoảng thấy mùi lưu huỳnh người ta dùng trong việc làm thuốc nổ. Đó cũng là cái mùi trong bệnh viện đêm tôi đưa cô ta vào. Mùi ấy không hề có trong cái đêm bọn tôi làm ra đứa trẻ.
Đêm đó thật mát mẻ và trong trẻo. Chỉ có mùi của đại dương và sóng vỗ bờ bay vào qua khung cửa sổ mở của ngôi nhà nhỏ của tôi ở Malibu. Nhưng trong phòng thì sực lên cái mùi hương rạo rực của người con gái cùng với nỗi thèm muốn của cô ta.
Chúng tôi đã vào phòng ngủ, đã cuống cuồng vởi vội quần áo vì những đòi hỏi khẩn thiết của sức sống của chúng tôi. Cô ấy nhanh hơn tôi, đã ở trên giường, ngước nhìn tôi mở ngăn kéo tủ quần áo, lấy ra một hộp đựng các túi cao su.
Giọng cô ta trở thành thì thào trong đêm tối: “Đừng, anh Giôny, lần này thì đừng”.
Tôi nhìn cô ta. Trăng Thái Bình Dương vằng vặc tãi trên cửa sổ. Chỉ có mặt cô ta khuất trong bóng tối. Không hiểu sao, những lời cô ta vừa rồi lại làm không khí hừng hực hẳn lên.
Cái con chồn cái này nhất định là cũng đã cảm thấy điều ấy. Cô ta sờ soạng tìm tôi và hôn tôi. “Em ghét những cái chết tiệt ấy lắm, anh Giôny. Em muốn cảm thấy được anh ở trong em”.
Tôi ngần ngừ. Cô ta kéo tôi ngã đè trên mình. Giọng cô ta thì thào bên tai tôi: “Sẽ không xảy ra cái gì đâu, Giôny. Em sẽ cẩn thận.”
Và rồi tôi không thể chờ thêm được nữa, tiếng thì thào của cô ta đột nhiên bật lên thành tiếng rên. Tôi nghẹn thở. Cô ta yêu tôi, quả thật thế. Cô ta yêu tôi đâu ra đấy, đến mức năm tuần sau, cô ta bảo tôi rằng chúng tôi phải cưới nhau. Lần này thì chúng tôi ngồi trong ôtô của tôi, ở hàng ghế trước, trên đường đi xem bóng đá về.
Tôi ngoảnh sang cô ta: “Để làm gì?”
Cô ta ngửng nhìn tôi. Cô ta không hề sợ, không phải khi ấy. Cô ấy cảm thấy quá tự tin. iọng nói gần như xấc xược. :”Vẫn cái lý do thông thường ấy. Còn lý do nào khác nữa khiến cho một anh chàng và một người con gái lấy nhau nào?”
Giọng tôi trở nên chua chát. Tôi biết tôi đã bị đưa vào bẫy khi nào. “Đôi khi , điều đó là bởi vì họ muốn lấy nhau”.
– Ôi, em muốn cưới, – cô ta nhích lại gần tôi.
Tôi đẩy cô ta về ghế của cô, “Ôi, anh lại không muốn!”
Cô ta bắt đầu khóc, “Nhưng anh đã bảo anh yêu em”
Tôi không nhìn cô ta, “Gã con trai lảm nhảm vô số chuyện khi anh ta đang vượt đèo”. Tôi cho xe cà bánh vào lề đường và đỗ lại. Tôi ngoảnh sang cô ta: “Anh nghĩ là em đã nói rằng em sẽ cẩn thận”.
Cô ta chấm nước mắt bằng cái mùi xoa bất lực, bé tí. “Giôny, em yêu anh. Em muốn có một đứa con của anh.”
Từ khi cô ta nói chuyện này với tôi, giờ tôi mới cảm thấy nhẹ người hơn. Đó là một trong những cái phiền phức khi phải làm Giônơx Cođơ (con)[3]. Quá nhiều cô gái và các bà mẹ của họ nghĩ rằng cái tên đó có nghĩa là tiền. Rất nhiều tiền. Nhất là từ khi có chiến tranh, khi cha tôi tiếp nhận được cả một đế quốc trong địa hạt thuốc súng.
Tôi nhìn xuống cô ta: “Thế thì đơn giản lắm. Em sẽ có nó”.
Vẻ mặt cô ta thay đổi. Cô ta nhích lại phía tôi. “Anh nói thế có nghĩa… có nghĩa…là chúng mình sẽ cưới nhau?”
Vẻ đắc thắng mơ hồ trong mắt cô ta tắt ngay khi tôi lắc đầu. “Hừ,, hừ, anh muốn nói là em cứ giữ lấy đứa bé, nếu em muốn thế”.
Cô ta nhích ra xa. Đột nhiên mặt cô ta sắt lại lạnh lẽo. Giọng nói trở nên bình thản và thực tiễn: “Em không muốn đến thế. Không, trừ khi có cái nhẫn trên tay. Em sẽ phải loại bỏ nó đi”.
Tôi ngoác miệng cười, chìa ra cho cô ta một điếu thuốc lá: “Cô bé ơi, nói năng thế mới hợp lẽ chứ”.
Cô ta cầm lấy điếu thuốc, tôi châm lửa cho cô ta. “Nhưng làm thế sẽ tốn kém lắm”, cô ta nói.
– Bao nhiêu, – tôi hỏi.
Cô ta hít và một mồm đầy khói. “Ở khu Mêhicô có một bác sĩ. Bọn con gái nói ông ta giỏi lắm.” Cô ta nhìn tôi dò hỏi. “Hai trăm, được không?”
– Ôkê, xong! – tôi đáp nhanh. Thế là đã thoả thuận. Người trước đấy đã làm tôi mất ba rưỡi. Tôi búng điếu thuốc lá qua thành xe và mở máy. Tôi lái nhập vào đoàn xe, hướng về phía Malibu.
– Ồ, anh đi đâu thế này? – Cô ta hỏi.
Tôi ngoảnh sang cô ta. “Đi về ngôi nhà ở biển”, tôi đáp, “chúng mình nên tận dụng hết cái tình cảnh này”.
Cô ta phì cười và nhích lại gần tôi, ngẩng lên nhìn mặt tôi: “Em không biết má sẽ nói năng sao, nếu má biết em đã làm đến mức nào để tóm được anh. Má đã bảo em đừng để sót một thủ thuật gì hết cả.
Tôi phá lên cười: “Đúng là em không bỏ một cái gì”.
Cô lắc đầu:” Tội nghiệp má. Má đã vạch cả kế hoạch sửa soạn đám cưới”.
Tội nghiệp má thật. Có lẽ nếu bà già ấy ngậm miệng lại thì cô con gái bà ta có thể sống đến hôm nay.
Đêm sau, khoảng mười một giờ rưỡi, điện thoại của tôi réo chuông. Tôi vừa mới lơ mơ chợp mắt được. Làu bàu rủa, tôi với lấy cái ống nghe.
Giọng của cô gái vọng tới, thì thào sợ hãi: “Giôny, em đang bị ra máu”.
Cơn buồn ngủ bay vèo qua đầu tôi như một viên đạn: “Chuyện gì đã xảy ra, hả?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.