Người Ở Đâu Về – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Y nghe thấy một giọng nói “Bressen – Bressen, nhìn tôi đây” và y biết rằng đó là giọng của Kleewitz, ông y sĩ trưởng sư đoàn được phái tới chắc là để hỏi về việc hắn trở về, nhưng y nhất định không ngoảnh lại, không muốn nghe nói gì đến cái trung đoàn đó, và y không nhìn Kleewitz. Y cứ khăng khăng chú mục vào bức tranh treo ở hẳn về phía tay phải y, gần như trong bóng tối của góc tường: một đàn cừu, vẽ màu xám và màu lục ở giữa có một người chăn chiên quần áo lông xanh đang thổi sáo.
Y đang nghĩ tới những cái mà không ai ngờ được và y vui thích mà nghĩ tới tuy rằng những cái đó xấu lắm. Y không biết y có nghe thấy tiếng Kleewitz không, hiển nhiên là y nghe thấy, nhưng y không chịu nhận và cứ chứ mục vào người chăn cừa thổi sáo, thay vì ngoảnh đầu lại nói: “Ông Kleewitz đấy à, ông đến đây thật là tử tế quá!”
Thế rồi, nghe thấy tiếng lật hồ sơ, y đoán là người ta đang xét trường hợp của y. Y dán mắt vào gáy người chăn cừu, và nhớ lại là trước kia y đã từng một thời gian, làm đầu bếp trong một khách sạn thượng hạng. Vào giờ điểm tâm, khi các ông ấy vào, y bước đi trong phòng ăn, thẳng người, nghiêng mình bên phải, nghiêng mình bên trái, và ngạc nhiên là thấy mau lẹ và chính xác làm sao. Y biết giữ đúng các mức độ phải cúi chào, cúi ngắn, cúi dài, khẽ gật đầu thôi, gật đầu cũng biến hóa vô cùng, có khi chỉ là một cái gật đầu nhẹ, nó thực ra không phải là cúi chào mà là một cái nháy mắt. Tất cả cái đó không khó khăn gì với y, cũng như các cấp bậc trong quân đội, cả một chuỗi ngù vai có dây tết, hoặc trơn, có ngôi sao hoặc không có ngôi sao, đi kèm cầu vai, nhiều hay ít biểu chương. Vả lại, cấp bực các cái chào tương đối cũng giản dị. Vì nó căn cứ vào túi tiền, vào con số tính tiền.
Không phải là y đã tỏ ra đặc biệt đáng yêu: ít khi mỉm cười, bộ mặt y, ngay cả khi cố làm ra hết sức bình thản, vẫn luôn luôn giữ một vẻ cứng cỏi và tất cả những người bị y nhìn đều cảm thấy trong lòng tràn ngập không phải một niềm kính nể y mà là một cảm giác có lỗi lầm; tất cả mọi người đều biết là bị y quan sát, đánh giá và chẳng bao lâu y khám phá ra rằng có loại khách ăn, vì bị bối rối trước mặt y, mà cắm đầu vào cắt khoai tây ăn lia lịa, hoặc sợ sệt nắn ví tiền khi đã đi khỏi. Mà y lấy làm lạ là đều trở lại nữa, ngay cả loại sau ấy. Họ trở lại, chịu đựng cái gật đầu và con mắt soi mói, như là ưu điểm của các hiệu ăn sang. Còn về phần y chẳng bao lâu mặt y cũng mang một vẻ sang trọng, y học được nghệ thuật bận áo dài và, ngoài việc ăn lương cao, còn được hưởng những bữa ăn không mất tiền nữa.
Tuy nhiên, mặc dù cố gắng cách nào để lấy một điệu bộ ngạo mạn, cũng có lúc y thấy rất là bối rối. Có những ngày y cảm thấy mồ hôi y đọng trên làn da và đổ ra từng đám. Hơn nữa, chủ quán lại là một anh chàng quê mùa; cũng tốt đấy, nhưng kiêu ngạo vì đã thành công và, vào lúc đêm khuya, khi quán ăn bắt đầu vơi khách và Bressen toan về, thì thường có tật thò những ngón tay chuối mắn vào trong hộp xì gà và đút vào túi áo y ba bốn điếu, mặc dù y chối đây đẩy. Ông chủ quán lắp bắp, gượng mỉm cười mà nói: “Trời ơi! Cứ giữ lấy mà; xì gà ngon đấy!” Y nghiện xì gà, đêm về cùng hút với Veiten, là người ở chung nhà với y, và Veiten cứ trầm trồ khen là xì gà ngon quá. Veiten bảo: “Bressen, Bressen, sao mày hút thuốc ngon quá trời vậy mày”. Y lặng yên không trả lời và thẳng thắn để cho Veiten mời y một chai rượu ngon. Gã Veiten này làm đại lý cho một lò nấu rượu, và dạo nào làm ăn được thì gã thường đem về một chai sâm banh.
– Sâm banh! Sâm banh ngâm đá nhé!
Bressen lớn tiếng nói vậy. Ông y sĩ trạm cứu thương đứng bên cạnh y, giải thích:
– Đấy, ông ta chỉ nói có thế thôi.
Kleewitz vắn tắt hỏi:
– Ông nói về ông đại tá đây hả?
– Thưa vâng, tôi nói chuyện ông đại tá Bressen đây, thỉnh thoảng ông ta chỉ nói có mấy tiếng ây: “Sâm banh! Sâm banh ngâm đá nhé!” Thế rồi, đôi khi, ông đại tá lại đòi gái, đòi em bé.
Y đã ghét lệ phải ăn cơm tại ngay khách sạn ấy, ở trong một căn buồng sau hơi bẩn, trên một tấm khăn bàn vải đã sờn, cơm do một mụ bếp cạu cọ, mũi, mồm, cổ, đầy hơi bếp, hơi mỡ lộn mửa, và mụ chẳng hề để ý gì tới tính thích ăn bánh bông lan của y, lại còn bị quấy rầy vì ông chủ quán cứ lui tới luôn luôn, đến ngồi bên y, ngồi bệt xuống đó một lúc, mồm ngậm điếu xì gà, rót ly rượu mà lẳng lặng uống từng hớp.
Sau đó, y mở lớp dạy phép lịch sự. Thành phố đó cũng thuận lợi cho ngành học này lắm. Ở đó có nhiều nhà giàu xụ không hề biết rằng cách ăn cá khác cách ăn thịt, cả đời vẫn ăn bốc, nay có vợ đẹp xe hơi nhà lầu rồi muốn trút lốt. Y dạy họ lề lối xã giao; y đến tận nhà, thảo luận về món ăn, về cách đối xử với đầy tớ thế nào cho phải phép, và đến tối, y ăn cơm với họ: lúc ấy, y đi vào chi tiết từng động tác một, tỉ mỉ quan sát họ, bắt bẻ họ, biểu diễn cho họ thấy rằng họ có thể tự mở lấy một chai sâm banh được.
Sách liên quan
Người Ở Đâu Về – Đọc sách online ebook pdf
Heinrich Boll
Kino – Đọc sách online ebook pdf
Haruki Murakami