Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

MỘT

LÁ BÀI BẢY CƠ

Thường người ta hỏi tôi: “Làm sao quen được với Arsène Lupin ?” Ai cũng biết tôi quen anh ta vì với những chi tiết tôi thu thập được từ con người đó, những sự việc tôi nêu ra, những bằng chứng do tôi kể lại, giải thích rõ những hành tung bí mật – nếu tôi không được chứng kiến thì cũng có được nhờ quan hệ bè bạn với anh.

Nhưng tôi quen anh ta trong trường hợp nào ? Do đâu tôi trở thành người kể chuyện về Arsène Lupin chứ không phải về một người nào khác ?

Câu trả lời đơn giản thôi: Một sự tình cờ đưa tôi đến sự quen biết đó, dù tôi có xứng đáng hay không cũng chẳng quan hệ gì. Sự tình cờ đã dẫn tôi vào một trong những cuộc phiêu lưu kỳ lạ và bí mật của Arsène Lupin; vì tình cờ mà tôi là một vai trong vở kịch do anh đạo diễn, một vở kịch khó hiểu, phức tạp, có nhiều diễn biến đến mức tôi thấy lúng túng khi kể lại câu chuyện này.

Màn đầu xảy ra trong đêm 22 sáng 23 tháng sáu mà người ta đã nói đến nhiều. Hôm ấy tôi trở về nhà với một trạng thái bất thường. Chúng tôi ăn tối với bạn bè ở nhà hàng suốt buổi, trong khi hút thuốc và ban nhạc Di-gan đang chơi những điệu van lãng mạn, chúng tôi chỉ nói chuyện về những vụ án mạng, trộm cướp, những âm mưu tối tăm đáng sợ. Việc ấy bao giờ cũng gây những ảnh hưởng xấu đến giấc ngủ sau đó.

Ăn xong, một số bạn ra về bằng ô tô. Jean Daspry – anh chàng đẹp trai và vô tư – (người mà sáu tháng sau bị giết một cách bi thảm ở biên giới Mathilde rốc) và tôi đi bộ về trong đêm tối nóng nực. Đến trước ngôi nhà nhỏ tôi ở đã một năm nay trên đường Maillot, anh hỏi tôi:

– Anh không sợ à ?

– Nói gì lạ vậy ?

– Này, ngôi nhà tách biệt quá, không có xóm làng… đất đai trống trải… Tôi không phải nhát gan nhưng thực ra…

– Ồ, anh luôn vui tính đấy chứ ?

– Chà ! Tôi nói đùa ấy, cũng như những điều khác thôi. Mấy ông bạn tôi gai người vì những chuyện cướp bóc.

Bắt tay tôi, anh bước đi. Tôi lấy chìa khóa mở cửa, lẩm bẩm:

– Cậu giúp việc quên thắp nến rồi !

Chợt nhớ lại: Người giúp việc đi vắng vì tôi cho anh nghỉ phép. Bóng tối vắng lặng gây một cảm giác khó chịu, tôi dò bước lên phòng thật nhanh và trái với thói quen hàng ngày, tôi vặn khóa, đẩy chốt cửa. Châm đèn lên, ánh sáng mang lại cho tôi can đảm; tôi lấy khẩu súng tay trong bao ra, một khẩu súng to nòng dài, để bên cạnh giường nằm. Đề phòng như thế tôi yên tâm nằm xuống và như thường lệ, để dễ ngủ tôi cầm lấy cuốn sách vẫn để trên bàn đêm. Tôi ngạc nhiên vì ở chỗ chặn giấy đánh dấu hôm trước là một chiếc phong bì đóng năm dấu xi đỏ. Tôi cầm nhanh lấy, phong bi ghi địa chỉ tên họ tôi kèm theo chữ “Khẩn !”

Một bức thư gửi cho tôi ! Ai có thể để vào chỗ này ? Hơi cáu, tôi xé phong bì đọc:

“Kể từ lúc mở thư này, dù có việc gì xảy ra, dù anh có nghe thấy gì cũng không được động đậy, không một cử chỉ, tiếng kêu. Nếu không anh sẽ bị thiệt mạng !”

Tôi không nhát gan và như bất cứ ai khác, biết đương đầu với nguy hiểm thực sự hoặc đùa cười với ảo tưởng tai họa tự mình suy diễn. Nhưng, xin nhắc lại, tôi đang trong trạng thái tâm trí không bình thường, thần kinh căng thẳng, dễ xúc động. Hơn nữa trong việc này có cái gì đó khó hiểu làm những người can đảm nhất cũng lung lay.

Tay nắm chặt tờ giấy, tôi đọc đi đọc lại những câu dọa dẫm “Không được động đậy… không, một cử chỉ, tiếng kêu… Nếu không anh sẽ bị thiệt mạng…” Tôi suy nghĩ: “Chà, đúng là một trò đùa, trò hề ngu ngốc !” Tôi suýt cười, thậm chí muốn cười to lên. Ai ngăn cấm được ? Có mối sợ hãi vô hình nào chẹt họng tôi lại ? Ít nhất tôi cũng phải thổi tắt nến ! Không thổi được, “Không một cử chỉ…”, người ta viết như vậy. Nhưng, tại sao phải đấu tranh với những loại tự kỷ ám thị thường gay cấn hơn những việc cụ thể ? Chỉ nên ngủ thôi và tôi nhắm mắt lại.

Đúng lúc đó một tiếng động lướt nhẹ trong vắng lặng và những tiếng lắc rắc hình như từ phòng bên cạnh là phòng làm việc, cách phòng ngủ của tôi một tiền sảnh.Một tai nạn có thực kích thích tôi và tôi muốn đứng lên, nắm lấy súng nhảy ra phòng ngoài. Nhưng tôi không dứng dậy vì trước mặt, chiếc màn cửa sổ bên trái lay động, vẫn lay động và tôi thấy giữa chiếc màn và cửa sổ, một hình người làm không gian chật hẹp đó nổi cộm lên. Người ấy hẳn trông thấy tôi qua những mắt vải rộng. Bây giờ thì tôi hiểu ra tất cả. Trong lúc đồng bọn khiêng vác đồ đạc cướp đi thì hắn đứng đó khống chế tôi. Tôi có nên nắm lấy khẩu súng đứng dậy ? Không thể được… Hắn đứng đó và một cử động nhỏ của tôi, môt tiếng kêu nhỏ là tôi thiệt mạng !

Một tiếng động mạnh làm rung chuyển nhà, tiếp theo là từng hai, ba tiếng một như búa nện vào những khối nhọn dội lại hay ít nhất là trong đầu tôi hình dung ra thế. Và những tiếng động khác xen lẫn, tiếng ồn thực sự như người ta đang bình tĩnh làm việc, không e ngại gì.

Họ cũng có lý khi làm như vậy vì tôi không nhúc nhích khỏi giường nằm. Không biết có phải hèn nhát không ? Không, vì thực ra tôi bị loại trừ, bất lực hoàn toàn, cũng là khôn ngoan nữa vì chống lại thế nào được ? Phía sau kẻ đứng đây còn có những kẻ khác ập đến khi hắn kêu lên. Cần gì phải liều mình vì vài tấm thảm và một ít đồ đạc.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x