
Những Kẻ Bày Mưu – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Những Kẻ Bày Mưu của tác giả Kim Un Su mời bạn thưởng thức.
Gót chân Achilles
Lai Sinh được phát hiện trong thùng rác. Nói cách khác, hắn được sinh ra trong thùng rác.
Trong suốt hai mươi bảy năm qua, lão Chồn, người trên danh nghĩa là cha nuôi của Lai Sinh, hễ uống rượu vào lại rất thích mỉa mai xuất thân của hắn. “Người ta tìm thấy mày trong thùng rác phía trước tu viện. Bảo cái thùng rác đó là mẹ mày cũng chẳng sai. Nói kiểu nào cũng đều thảm hại như nhau cả thôi. Mà thực ra cũng may cho mày, cái thùng rác đó chỉ có các nữ tu sử dụng nên dù sao cũng sạch sẽ hơn những chỗ khác.” Nhưng Lai Sinh chẳng bận tâm đến những lời châm chọc của lão Chồn. Hắn nghĩ thà được sinh ra bởi một cái thùng rác sạch sẽ còn hơn là những người cha người mẹ vứt con vào thùng rác.
Lai Sinh sống ở cô nhi viện thuộc tu viện đến năm bốn tuổi, sau đó được thư viện của lão Chồn nhận nuôi. Nếu tiếp tục sống ở cô nhi viện dưới bàn tay ân cần chu đáo của các nữ tu thiện lành ấm áp như ánh nắng xuân thì có lẽ cuộc đời Lai Sinh đã khác. Nhưng hắn lại lớn lên ở thư viện của lão Chồn, nơi chỉ tụ họp những kẻ ám sát, đâm thuê chém mướn và thợ săn. Giống như cây cối bám rễ vào đất, mọi bi kịch trong đời đều khởi sự từ nơi ta đặt những bước chân đầu tiên. Và Lai Sinh thì quá non nớt để rời bỏ nơi mình đã bắt rễ.
Vào sinh nhật lần thứ chín, Lai Sinh ngồi lọt thỏm trong cái ghế bập bênh bằng mây của lão Chồn và đọc Truyện của Homer. Hắn đang đọc đến đoạn hoàng tử Paris ngu ngốc của thành Troy giương cung bắn vào gót chân của Achilles, vị anh hùng mà hắn rất thích. Đó là khoảnh khắc rất căng thẳng nên Lai Sinh hoàn toàn không hay biết lão Chồn đã đứng sau lưng nhìn hắn một lúc lâu. Khuôn mặt lão đầy giận dữ.
“Ai dạy chữ cho mày hả?”
Lão Chồn không cho Lai Sinh đi học. Mỗi lần hắn hỏi “Tại sao con không được đến trường như những đứa trẻ khác?” lão Chồn lại đáp với vẻ mặt lạnh nhạt “Bởi vì sống trên đời hoàn toàn không cần đến những thứ như trường học.” Câu trả lời lạnh lùng của lão không hề sai. Tuy chưa từng đến cái nơi gọi là trường học bao giờ nhưng Lai Sinh cũng chẳng gặp bất cứ chuyện gì bất tiện trong suốt ba mươi hai năm sống trên đời. Phiền phức ấy à, rốt cuộc thì hắn có thể gặp phiền phức vì chuyện gì được cơ chứ? Dù sao thì có vẻ như lão Chồn hơi ngạc nhiên vì Lai Sinh không đi học mà vẫn đọc được sách. Nói chính xác hơn thì dường như lão ta cảm thấy bị phản bội trước sự thật là Lai Sinh có thể đọc sách. Lai Sinh không đáp, chỉ nhìn lão Chồn chằm chằm. Lão ta liền hỏi lại thật rành rọt bằng giọng nói đặc biệt trầm thấp và đầy vẻ hăm dọa ngấm ngầm của mình.
“Tao, hỏi, ai, dạy, chữ, cho, mày, hả?”
Giọng lão Chồn cứng rắn và đáng sợ cứ như thể lão sẽ làm bất cứ điều gì nếu tóm được người đã dạy chữ cho Lai Sinh vậy. Lai Sinh đáp bằng giọng lí nhí và run rẩy rằng chẳng có ai dạy chữ cho hắn cả. Bởi lão Chồn vẫn đang nhìn với vẻ mặt hung tợn như thể không tin lời hắn nên Lai Sinh liên tục lặp đi lặp lại rằng hắn tự học chữ nhờ đọc sách tranh. Lão Chồn ngay lập tức tát thật mạnh vào má Lai Sinh.
Lai Sinh cố kìm tiếng khóc sắp bật ra, khăng khăng nhắc lại hắn thực sự đã tự học được chữ nhờ đọc sách tranh. Sau khi tìm thấy những cuốn sách đáng đọc trong thư viện tối tăm lắt léo chứa đến 20.000 quyển sách của lão Chồn (hầu hết là truyện tranh cải biên với nhân vật là những nô lệ da màu ở Mỹ, tạp chí người lớn rẻ tiền, sách tranh nham nhở vẽ các loài động vật như tê giác hay hươu cao cổ), hắn vừa nhìn tranh đoán chữ vừa tự học quy tắc ghép chữ. Lai Sinh trỏ ngón tay vào những cuốn sách tranh mà hắn đã chất đầy một góc phòng đọc sách. Lão Chồn khập khiễng đi về phía đó rồi lật xem từng cuốn một. Lão lặng người đi như thể không ngờ nổi trong thư viện của mình lại chứa những cuốn sách kém chất lượng đến thế. Lão Chồn lại tập tễnh quay lại hằm hằm nhìn Lai Sinh vẫn bằng ánh mắt nghi ngờ không đổi rồi giật lấy cuốn Truyện của Homer bìa cứng mà Lai Sinh đang cầm trên tay.
Suốt một lúc lâu lão hết nhìn cuốn sách lại nhìn sang Lai Sinh, cuối cùng lão mở miệng.
“Nếu đọc sách thì mày sẽ sống một cuộc đời đầy sợ hãi và xấu hổ. Dù vậy mày vẫn sẽ đọc sách à?”
Vì hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu nói đó nên Lai Sinh chỉ biết ngây người nhìn lão. Hắn chẳng biết làm gì hơn. Cuộc đời đầy sợ hãi và xấu hổ ư, một thằng nhóc chín tuổi thì làm sao hiểu được đó là cuộc đời như thế nào chứ. Cuộc đời mà một thằng bé chín tuổi có thể nghĩ đến chỉ là những lời càu nhàu trước bản án đã được ai đó dọn sẵn, hoặc là những chuyện bực mình liên tục xảy ra như miếng hành tây cứ thò ra khỏi cái bánh sandwich mà thôi. Vậy nên những lời mà lão Chồn nói với Lai Sinh không phải là lựa chọn mà nghe giống lời hăm dọa, nguyền rủa hay thần chú hơn. Giống như Chúa Trời hỏi Adam và Eva rằng: Dù ăn trái cấm này sẽ bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng, các ngươi vẫn sẽ ăn ư? Lai Sinh sợ hãi. Hắn hoàn toàn không hiểu được lựa chọn này có nghĩa gì. Nhưng lão Chồn vẫn đang trừng trừng ngó vào mặt hắn như đợi câu trả lời. Ngươi sẽ ăn quả táo hay là không?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.