Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ngày thứ hai đầu tiên trong tháng mười hai. Ở vùng quê tôi. Năm 1917. Thời tiết như ở Sibérie. Đất nhóp nhép dưới gót dày và âm thanh đó vang tận gáy. Tôi còn nhớ cái chăn rộng mà người ta đắp lên thi thể của cô bé và bị thấm nước ngay. Tôi còn nhớ hai viên cảnh sát, Berfuche, một người lùn, mập có đôi tai của heo rừng, lông lá mọc đầy và Grosspeil, một người quê ở Alsace có gia đình trốn ra nước ngoài bốn mươi năm trước đó. Hai người này canh chừng thi thể cô bé bên bờ kênh. Lùi xa hơn một tý có đứa con trai nhà Bréchut, một người khoẻ mạnh bụng to, tóc dựng đứng như rễ tre. Anh ta đang mân mê chiếc áo gilet của mình, không biết nên làm gì, đi hay ở. Chính anh ta là người đă phát hiện ra cô bé dầm mình nước trên đường đi làm. Hồi ấy anh làm bàn giấy ở văn phòng trưởng bến cảng. Bây giờ anh ta vẫn đang làm chỗ ấy, chỉ có điều anh ta đã già thêm hai mươi tuổi và trán trơn bóng như băng.

Một cơ thể mười tuổi thì không to là mấy, hơn nữa lại sũng nước mùa đông. Berfuche kéo một góc chăn rồi thổi vào hai bàn tay để sưởi ấm. Gương mặt của Hoa Bìm Bìm lộ ra. Một vài con quạ lặng lẽ bay qua.

Cô bé giống một nàng công chúa trong truyện kể, môi nhợt nhạt xanh và mi mắt trắng bệch. Tóc nó lẫn vào những đám cỏ đã úa đỏ vì những buổi sáng giá băng. Đôi bàn tay của cô bé khép lại trong khoảng không. Ngày hôm đó trời lạnh đến nỗi mà râu ria mọi người bị tuyết phủ lên mỗi khi mà họ thở vào không khí, phì phò như những con bò mộng. Người ta giậm chân để cho máu lưu thông sưởi ấm hai bàn chân. Trên trời cao, những con ngỗng cục mịch vẽ lên những vòng tròn. Dường như chúng đã lạc đường thì phải. Mặt trời co mình trong chiếc áo choàng làm bằng sương mù đang dần được cởi ra. Ngay cả đại bác cũng như đóng băng. Không nghe tiếng gì cả.

“Phải chăng cuối cùng cũng đã đến lúc hoà bình”, Grosspeil bạo dạn nói.

“Hoà bình cái con khỉ!” Đồng nghiệp của Grossopeil vừa nói vừa thả chiếc chăn len thấm ướt lên cơ thể cô bé.

Người ta đang chờ các ông ở V. Cuối cùng thì họ cũng đến cùng ông thị trưởng. Đầu tóc ông này đúng là đầu tóc của những ngày tồi tệ, đó là đầu tóc của người bị lôi ra khỏi giường không đúng lúc, hơn nữa lại nhằm vào lúc thời tiết tệ hại đến mức đến con chó người ta cũng không cho ra ngoài. Trong đoàn người còn có thẩm phán Mierck, có viên thư ký tòa án mà tôi không bao giờ biết tên nhưng mọi người gọi ông ta là Vảy Kết vì căn bệnh eczêma quái ác đã ngốn nghiến nửa trái của khuôn mặt, có ba viên cảnh sát hiến binh, những người không tự cho mình là những kẻ ngớ ngẩn, rồi có một quân nhân. Tôi không biết quân nhân này làm gì ở đấy. Dù sao thì ông ta cũng không ở lại lâu: Ngay sau đó ông ta đã gục xuống và người ta đã phải đưa ông ta đến quán cà phê Jacques. Người nhảy điệu pavan này nhẽ ra không nên lại gần một lưỡi lê, trừ phi ở trong một xưởng vũ khí, và hơn thế nữa! Ta có thể nhận thấy điều này qua bộ quân phục là lượt một cách cẩn thận, như thể nó được may cho một người mẫu ở Poiret. Chắc là ông ta tham chiến gần một bếp lò bằng gang, ngồi trên một chiếc ghế bành lớn làm bằng nhung rồi tối đến, trong lầu son gác tía, kể tình hình chiến sự cho các cô gái trẻ mặc váy khiêu vũ, tay cầm một ly rượu sâm banh, hoà mình vào những hợp âm rối rắm của một ban nhạc thính phòng.

Đội chiếc mũ Gronstadt, vẻ đã ăn uống no nê thoả thích, thẩm phán Mierck đúng là một người hách dịch. Nước xốt rượu vang chắc đã tô điểm cho tai và mũi của ông ta nhưng điều này không làm cho ông ta mủi lòng. Tự ông ta kéo chiếc chăn ra, nhìn Hoa Bìm Bìm, nhìn rất lâu. Những người khác chờ ông ta nói một tiếng, hoặc thở dài một cái. Dù sao thì ông ta cũng biết rõ cô bé đó chứ, hầu như ngày nào ông ta cũng gặp nó khi đến nhậu ở quán Rébillon. Ông ta nhìn thi hài nhỏ bé như nhìn một hòn đá hoặc một mẩu gỗ vậy: không hề động lòng, mắt nhìn lạnh lùng như nước chảy gần đó.

“Con gái của Bourrache đấy”, có người thì thầm vào tai ông ta, có vẻ như muốn nói: “Tội nghiệp cô bé, mới có mười tuổi, mới hôm qua thôi cô ấy còn mang bánh mì và dọn bàn cho ông “. Ông ta nhảy xổ vào kẻ đã dám nói với mình như thế. “Thế thì đã sao nào, anh muốn tôi làm cái quái gì được nào? Một xác chết thì cũng chỉ là một xác chết thôi!”

Đối với chúng tôi, trước tiên, thẩm phán Mierck là thẩm phán Mierck, chấm xuống dòng. Ông ta có vị trí của mình và khư khư giữ lấy. Không ưa mấy nhưng chúng tôi vẫn tỏ sự kính trọng đối với ông ta. Nhưng sau những gì ông ta nói vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng mười hai này, trước thi thể ướt sũng của cô bé và nhất là cách nói của ông ta, giọng đanh thép, vẻ như muốn cười, mắt lộ ra sự vui thích mạnh mẽ khi thấy một án mạng, một án mạng thực sự – không ai nghi ngờ đó là một án mạng thực sự cả! -, vào thời buổi chiến tranh, khi mà tất cả những kẻ giết người đều nghỉ việc ở chốn dân sự để cố sức trong bộ quân phục. Vậy là sau khi ông ta trả lời, đùng một cái, ai ai cũng quay lưng lại với ông ta, chỉ nghĩ đến ông ta một cách ghê tởm.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x