
Những Phố Dài Ướt Mưa – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Những Phố Dài Ướt Mưa của tác giả Nguyễn Thiên Ngân mời bạn thưởng thức.
Bây giờ của ngày xưa
– Anh Đom Đóm, sau này lớn lên, em sẽ làm nhà trồng cây!
– Làm gì có “nhà trồng cây” chứ! Chỉ có nhà báo, nhà văn… thôi!
– Có mà, em sẽ lai giống cây hoa phong lan với con đom đóm này nè. Rồi nó sẽ nở ra một bông hoa có ánh sáng màu tím và thơm ơi là thơm…
Cô bé mở từ từ hai bàn tay đang giữ con đom đóm ra, nó bay lên, ánh sáng xanh nhẹ nhàng mờ ảo – thật lạ – lại soi sáng cả khuôn mặt hai đứa nhóc. Thằng nhóc ngẩn ra tiếc nuối. Cô bé đứng nhìn con đom đóm bay xa, chợt quay sang thằng nhóc và nhe răng cười “Anh bắt lại được con khác mà, đúng không?”. Thằng nhóc gãi đầu gãi tai, không nói, mắt chòng chọc hướng vào khoảng không trước mặt. Hình như có một con đom đóm đang bay…
✽
Tôi là thằng nhóc ấy. Tuổi thơ trôi qua, như mọi câu chuyện khác, vì một lý do nào đó nhân vật chính không còn gặp lại người bạn thuở xưa nữa, tôi cũng vậy. Cô bé hàng xóm với mái tóc thường buộc bằng dây thun, thích đom đóm ngày ấy nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Tôi cứ bị ám ảnh bởi cái cảm giác chập chờn buồn tủi khi mỗi chiều muộn bắt được một con đom đóm, chạy sang ngôi nhà bên cạnh và nhận ra nó trống tênh. Rồi tôi lủi thủi quay về, cố gắng nhốt con đom đóm vào một bông hoa phong lan màu tím tỏa mùi thơm nhẹ nhàng. Nhưng vô vọng. Con đom đóm bay mất.
Tôi lớn lên, không như mọi thằng con trai khác: vô tâm và ít khi nuối tiếc. Hình ảnh cô bé ngày nào không chỉ là một kỷ niệm đẹp gắn liền với tuổi thơ của tôi. Nó cứ thôi thúc tôi mãi, bảo tôi cần phải hi vọng vào một điều gì đó thật bất ngờ. Và tôi cứ lẳng lặng đợi chờ. Cái tình cảm ấy nhẹ nhàng lắm, nó trong veo như mắt của cô bé vậy. Đôi khi tôi còn cảm thấy sợ hãi và giận bản thân khi tôi nhận ra mình không nhớ nhiều. Nhưng lại cố an ủi mình rằng mọi thứ đều không có tên và không rõ nét, kể cả nỗi buồn. Có khi tôi nhớ cô bé ấy lắm nhưng không nhận ra đấy thôi! Tôi không biết nữa.
Ngôi nhà của cô bé ấy bị đập bỏ, thay bằng một tòa nhà khang trang lộng lẫy, nghe đâu của một ông giám đốc mua cho bố mẹ dưỡng già cho yên tĩnh. Mỗi mùa hè cũng có một cô bé trạc tuổi cô bé hàng xóm cũ về chơi với ông bà. Cô bé ấy rất xinh, nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Mỗi khi nhìn thấy mái tóc dài mượt buộc bằng một thứ ruy băng lộng lẫy, bao nhiêu thiện cảm và ý định bắt chuyện của tôi bay biến. Đó không phải là một sợi dây chun. Có lẽ vì thế mà tôi cũng thiết tha tin rằng chẳng bao giờ cô tiểu thư này lại mê đom đóm…
✽
Tôi gặp lại cô bạn ngày bé rất tình cờ. Đó là một buổi giao lưu, và tôi chợt nhận ra cô gái có nụ cười rất quen. Không phải lục tìm nhiều trong trí nhớ, tôi biết đó là ai. Tôi mừng đến nghẹn thở, tim tôi run lên. Em vẫn nhỏ bé và xinh xắn…
Lan Hương lại khác. Em rất khó khăn để nhớ ra tôi là ai. Tôi chợt cảm thấy buồn rười rượi. Tuổi thơ của tôi! Có lúc chúng tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ nhận ra nhau, dù chỉ thoáng qua trên phố thôi, “sau này khi ta lớn”. Rồi vô cớ, tôi trách mình đã quá khe khắt với bản thân. Vậy mà tôi tưởng chỉ có tôi, thằng nhóc, là kẻ hững hờ, thờ ơ, lạnh nhạt.
✽
– Cho anh Đom Đóm nè! – Cô bé đưa bàn tay thu thu giấu giấu sau lưng từ nãy giờ ra cho thằng nhóc.
– Eo ui, gương vỡ! Coi chừng đứt tay! Mày cho tao làm gì vậy?
Cô bé đặt ngón tay trên môi, làm ra vẻ nghiêm trong, nói thì thầm:
– Suỵt, không phải gương vỡ đâu!
– Chứ cái gì? – Thằng nhóc ngơ ngác.
– Đó là mảnh vỡ của mặt trời, em vừa nhặt được sáng nay đấy! Không tin anh xem này! – Cô bé vừa nói vừa rọi mảnh gương về phía mặt trời. Nó sáng lên, lấp lánh.
Thằng nhóc mỉm cười nhìn theo, nheo nheo mắt, toan cãi lại nhưng nghĩ sao lại thôi. Con bé vẫn say sưa:
– Lúc mặt trời vừa lên, có một chiếc máy bay đi qua. Nó đụng vào làm mặt trời văng tung tóe. Chắc chắn là còn nhiều mảnh vỡ lắm, em phải đi nhặt về…
Chiều hôm ấy, thằng nhóc không nói không rằng đập tan nát cái gương của mẹ. Ăn một trận đòn đau quắn đít nhưng nó không quan tâm. Vừa ngồi dậy xoa xoa mông, nó đã tót ra đi gom mấy mảnh gương vỡ, giấu kỹ trong cái hộp sắt dưới giường. “Ngày mai mình sẽ bỏ sẵn vào vườn cho nó tìm. Nhưng mà, làm sao để nó khỏi đứt tay đây ta?”.
✽
– Anh gì ơi, cho tui đom đóm với! – Con bé tiểu thư nhà bên cạnh nhìn thằng nhóc rụt rè.
Thằng nhóc hừ mũi. À, thì ra con gái đứa nào cũng thích đom đóm. Cứ luôn tưởng chừng tại cái con bé tiểu thư này mà cô bé nhà bên không còn ở đây để chơi với nó nữa, thằng nhóc càng muốn làm khó dễ.
– Mày có gì đổi cho tao?
– Tui… tui… Dây cột tóc được hông? – Con nhóc ấy lúng túng.
Thằng nhóc phì cười:
– Tao lấy cột tóc làm gì hả mày?
– Ơ…ơ… tui… – Nó càng lắp bắp. Bỗng nhiên thằng nhóc thấy tội nghiệp cho nó.
– Thôi, nói tên mày đi rồi tao cho. Mày tên gì?
– Tui tên Phương! – Nó mừng rỡ vội vàng đáp. Rồi sợ tôi chưa nghe rõ, nó liếm môi khẳng định thêm lần nữa – Tui tên Phương đó!
Thằng nhóc hếch mặt:
– Cái gì Phương?
– Lan Phương – Con bé tiểu thư ấy trả lời, vai co rúm lại. Hình như nó cảm thấy mình như tội phạm đang bị tra hỏi.
Thằng nhóc lẩm bẩm một mình “Sao mày không phải là Lan Hương nhỉ?”. Con bé kia nhìn nó lấm lét, ra chiều cố đoán xem thằng nhóc lảm nhảm một mình điều gì đó.
– Đưa tay đây! – Thằng nhóc ra lệnh.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.