
Những Thành Phố Giấy – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng cửa mở, và đôi mắt xanh của Margo đang chăm chú nhìn tôi. Thoạt đầu đôi mắt cô ấy là tất cả những gì tôi thấy được, nhưng khi thị giác đã điều chỉnh, tôi nhận ra Margo bôi đen mặt và mặc áo khoác có mũ màu đen. “Cậu đang gạ tình qua mạng đấy à?” cô ấy hỏi tôi.
“Tớ đang chát chíu với Ben Starling.”
“Điều đó không trả lời câu hỏi của tớ, đồ dê cụ.”
Tôi cười như mếu, rồi đi đến cửa sổ và quì xuống, mặt tôi chỉ cách mặt cô ấy vài phân. Tôi không thể hiểu được sao cô ấy lại ở đây, bên cửa sổ phòng tôi, như thế này. “Sao tớ lại có vinh hạnh này đây?” tôi hỏi. Margo và tôi vẫn là bạn bè, tôi nghĩ thế, nhưng không phải kiểu bạn gặp-nhau-lúc-nửa-đêm-với-bộ-mặt-bôi-đen. Tôi dám chắc cô ấy có bạn bè cho kiểu hoàn cảnh này. Và tôi không nằm trong số bạn đó.
“Tớ cần xe của cậu,” Margo giải thích.
“Tớ không có xe,” tôi nói, một thú nhận hơi có phần nhức nhối trong tôi.
“Chậc, tớ cần xe của mẹ cậu.”
“Cậu có xe riêng mà,” tôi nói lại.
Margo bụng má thở dài. “Đúng, nhưng vấn đề là bố mẹ giữ chìa khóa xe tớ và cất chìa trong một cái két, dưới gầm giường, và Myrna Mountweazel”–con chó của Margo– “ngủ trong phòng bố mẹ. Mà Myrna Mountweazel lên cơn phình mạch máu mỗi khi trông thấy tớ. Ý là, tớ hoàn toàn có thể lẻn vào phòng, nẫng két, cạy ra lấy chìa khóa xe và phóng đi, nhưng vấn đề ở chỗ chẳng cần phải thử vì tớ chỉ cần mở cửa phòng thôi là Myrna Mountweazel sẽ sủa loạn xà ngầu. Thế nên tớ nói rồi đấy, tớ cần một cái xe. Tớ cũng cần cậu lái xe nữa, vì đêm nay tớ có mười một việc cần làm, và ít nhất năm đầu việc cần đến đồng bọn đánh tháo.”
Khi tôi không tập trung điểm nhìn vào đâu, Margo như tan biến bồng bềnh trong không khí, chỉ còn lại đôi mắt. Còn khi tập trung nhìn cô ấy, tôi có thể thấy đường viền khuôn mặt, thứ màu đen vẫn còn ướt trên da Margo. Hai gò má và cái cằm tạo thành một hình tam giác, và bờ môi đen thẫm mơ hồ cong một nụ cười. “Có cướp giết hiếp gì không đấy?” tôi hỏi.
“Hừm,” Margo đáp. “Hãy nhắc tớ nếu đột nhập bị coi là cướp giết hiếp.”
“Không,” tôi đáp gọn.
“Không đó không bị coi là cướp giết hiếp hay là không cậu sẽ không giúp tớ?”
“Không tớ không giúp được đâu. Cậu không tuyển được đứa đàn em nào đưa cậu đi sao?” Lacey và/hoặc Becca luôn ngoan ngoãn theo Margo đấy thôi.
“Thực ra tụi nó là một phần của vấn đề,” Margo nói.
“Vấn đề gì?” tôi hỏi.
“Có mười một vấn đề tất cả,” cô ấy nói, vẻ sốt ruột.
“Không đốt nhà giết người cưỡng bức con nhà lành đâu đấy,” tôi giao hẹn.
“Tớ thề có Chúa chứng giám rằng cậu sẽ không phạm phải trọng tội như vậy đâu.”
Và đúng lúc ấy, nhà Margo bỗng sáng bừng lên. Nhanh như cắt, cô ấy lộn cù mèo qua cửa sổ vào phòng tôi, lăn vào gậm giường. Chỉ tích tắc sau, bố Margo đứng ở hiên sau nhà réo. “Margo! Bố thấy mày rồi đấy!”
Tôi nghe thấy tiếng rên rẩm trong gậm giường, “Ôi trời ơi!” Margo bò khỏi gậm giường, đứng dậy đi đến bên cửa sổ và nói: “Bố ơi bố, con chỉ đang nói chuyện với Quentin thôi ạ. Bố luôn bảo là cậu ấy có tác động tích cực đến con còn gì.”
“Chỉ nói chuyện với Quentin thôi sao?”
“Vâng.”
“Thế sao phải bôi mặt đen sì thế kia?”
Margo thoáng hoảng hồn trong một tích tắc vô cùng ngắn. “Giải thích đầu đuôi dài dòng lắm ạ, bây giờ chắc bố mệt rồi thì đi ng…”
“Về nhà ngay,” bố Margo gầm lên. “Tức khắc!”
Margo níu áo tôi, thì thầm “Một phút nữa tớ quay lại” vào tai tôi, rồi trèo qua cửa sổ.
Ngay khi Margo rời đi, tôi vớ lấy chìa khóa xe trên bàn. Chìa khóa là của tôi, còn chiếc xe, éo le thay, thì không. Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của tôi, bố mẹ tặng một món quà rất nhỏ, tôi lập tức hiểu ra bố mẹ cho tôi một chiếc chìa khóa ô-tô. Tôi mừng suýt phát tiểu vì bố mẹ vẫn nói đi nói lại là không đủ tiền mua xe cho tôi. Nhưng khi bố mẹ trao cho tôi hộp quà bé xíu, tôi biết ngay hóa ra lúc trước bố mẹ chỉ trêu thôi, và rằng cuối cùng thì tôi cũng sắp có xe rồi. Tôi xé ngay giấy bọc, mở cái hộp con con. Đúng thật, ở trong là cái chìa khóa.
Nhìn kĩ thì đó là chìa khóa xe Chrysler. Chìa khóa một chiếc minivan Chrysler. Chính là con minivan Chrysler của mẹ.
“Quà cho con là chìa khóa xe của mẹ ạ?” tôi hỏi mẹ.
“Anh Tom à,” mẹ quay sang bảo bố, “em đã nói với anh là thằng bé sẽ đặt kì vọng cao mà.”
“Ơ kìa, đừng trách anh,” bố nói. “Em đang đá sự căng thẳng của em vào tiền lương của anh đấy.”
“Đấy chẳng phải một phân tích vội vàng có phần thụ động-hung hăng sao?” mẹ hỏi lại.
“Khi buộc tội một cách đầy hùng biện về lối hung hăng thụ động, chẳng phải chính những buộc tội ấy đã có bản chất thụ động-hung hăng rồi không?” bố đáp trả, và bố mẹ cứ liên tu bất tận như thế một lúc lâu.
Nhưng lâu hay chóng thì tóm lại cũng là thế này: tôi được thụ hưởng sự vận tải tuyệt vời của chiếc minivan Chrysler đời cũ, trừ những lúc mẹ lái xe. Và vì sáng nào mẹ cũng lái xe đi làm, tôi chỉ có thể dùng vào dịp cuối tuần. Ờ, cuối tuần và giờ giấc quái quỉ lúc nửa đêm.
Margo mất hơn một phút như đã hứa mới quay lại bên cửa sổ phòng tôi, nhưng không quá lâu. Đúng lúc sắp sửa lên đường hành sự, tôi lại thấy đầu óc lung bung. “Mai tớ phải đi học đấy,” tôi nói với Margo.
“Ừa, tớ biết chứ,” Margo đáp. “Mai phải đi học, ngày kia cũng thế, cơ mà con trai suy đi tính lại lâu la có thể khiến con gái cáu điên lên đấy. Rồi, coi như đây là trường học ban đêm đi. Thế nên bây giờ chúng ta đi, vì phải trở về trước khi trời sáng.”
“Tớ không biết nữa.”
“Q này,” cô ấy nói. “Q ơi. Bạn tốt ơi. Chúng ta là bạn bè thân thiết được bao lâu rồi?”
“Chúng ta không phải bạn bè. Chúng ta là hàng xóm.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.