Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Lý do mà Adrian có chiếc nón (bạn trai của anh ta sẽ nói điều này sau với cảnh sát trong nước mắt) là bởi vì anh ta thắng được nó ở gian hàng Pitch Til U Win trong một hội chợ được tổ chức ở công viên Bassey sáu ngày trước khi chết. Adrian thực sự tự hào khi có được nó.

“Ảnh đội cái nón đó là vì ảnh yêu cái thị trấn chó chết này!” người yêu của Adrian, tên là Don Hagarty, hét vào mặt cảnh sát.

“Nè, nè-anh không cần phải dùng từ đó để nói đâu,” viên cảnh sát Harold Gardener nói với Hagarty. Harold Gardener thực chất là một trong bốn người con trai của Dave Gardener. Vào cái hôm định mệnh ấy, hôm mà ba của anh phát hiện ra thi thể của cậu bé xấu số George Denbrough chỉ có một cánh tay, Harold Gardener chỉ mới có năm tuổi thôi. Gần hai mươi bảy năm trôi qua, anh ta giờ đây đã được ba mươi hai tuổi và hiện đang có một cái đầu trọc lóc, không còn cọng tóc nào hết. Harold Gardener nhận thấy được nỗi đau tột cùng mà Don Hagarty phải trải qua, và đồng thời nhận ra rằng thật khó để cảm nhận được nỗi đau đó một cách nghiêm túc. Người đàn ông này-nếu như bạn muốn gọi anh ta là một người đàn ông-tô son, trét phấn và mặc một chiếc quần bó, ôm sát vào cặp giò tới nỗi bạn có thể thấy được những vết nhăn của “cậu nhỏ”. Khổ hay không khổ, đau đớn hay không đớn đau, dù gì đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ là một người đồng tính mà thôi. Giống như người yêu của anh ta, Adrian Mellon.

“Bây giờ, anh hãy nói tôi nghe lại xem,” viên cảnh sát Jeffrey Reeves, đồng nghiệp của Harold, nói. “Hai người bước ra khỏi quán bar Falcon và hướng thẳng về phía con kênh. Rồi sao nữa?”

“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì mấy người mấy hiểu hả?” Hagarty tiếp tục hét to. “Chúng đã giết ảnh! Chúng nó đã quăng ảnh ra khỏi cây cầu đó và coi đây chỉ là một chuyện bình thường!” Don Hagarty bắt đầu khóc.

“Một lần nữa,” Reeves kiên nhẫn lặp lại câu nói. “Anh cùng người yêu bước ra khỏi quán bar Falcon rồi sao nữa?”

Trong phòng thẩm vấn nằm ở cuối dãy hành lang, hai viên cảnh sát Derry đang nói chuyện với Steve Dubay, mười bảy tuổi; trong văn phòng của thư ký chứng thực ở tầng trên, hai viên cảnh sát khác đang tra hỏi John “Webby” Garton, mười tám tuổi; và trong văn phòng của vị cảnh sát trưởng ở tầng năm, cảnh sát trưởng Andrew Rademacher và công tố viên Tom Boutillier đang tra hỏi Christopher Unwin, mười lăm tuổi. Unwin, người đang mặc một chiếc quần jeans màu nhạt, một chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi và một đôi boot, đang rơi lệ. Rademacher và Boutillier bắt giữ Unwin là bởi vì họ đã kiểm chứng và xác nhận rằng cậu ta chính là sự liên kết trong chuỗi sự kiện.

“Bắt đầu lại một lần nữa nào,” Boutillier và Jeffrey Reeves đều nói câu này cùng lúc với nhau mặc dù hai người đang ở khác lầu.

“Tụi tui không cố ý giết anh ấy,” Unwin khóc sướt mướt. “Tất cả cũng chỉ vì cái nón hết. Tụi tui không thể tin được anh ấy vẫn tiếp tục đội cái nón đó sau những gì Webby đã nói ngay từ lúc đầu. Nên tui đoán là tụi tui chỉ muốn dọa anh ấy chút thôi.”

“Vì những gì anh ấy nói,” cảnh sát trưởng Rademacher nói xen vào.

“Dạ đúng.”

“Với John Garton, vào buổi chiều ngày mười bảy.”

“Dạ đúng, với Webby.” Unwin òa khóc. “Nhưng hồi đó, tụi tui cũng hay giúp đỡ mỗi khi thấy Adrian gặp rắc rối… ít nhất tui và Stevie Dubay còn làm việc đó… tụi tui không hề cố ý giết anh ấy!”

“Thôi nào, Chris, đừng tỏ ra ngây thơ vô tội nữa,” Boutillier nói. “Chính cậu đã quăng thằng bê đê xuống con kênh đó.”

“Dạ đúng, nhưng mà-”

“Và chính cậu và hai người bạn của cậu đã tự động đến đây để thú tội. Cảnh sát trưởng Rademacher và tôi đây vô cùng cảm kích việc làm tự giác đó. Có đúng như vậy không, Andy?”

“Chắc chắn rồi. Phải dũng cảm lắm mới thú tội được như vậy, Chris.”

“Vì thế nên kể từ giờ phút này, cậu đừng có mà chối tội nữa, kẻo lại mang họa nữa đấy. Cậu đã nảy sinh ý định giết anh ta ngay từ giây phút cậu thấy hai người đó bước ra từ quán bar Falcon, có đúng như vậy không?”

“Không đúng!” Chris Unwin phản đối kịch liệt.

Boutillier móc một gói thuốc lá Marlboros từ trong túi áo, rút một điếu ra và ngậm nó trong miệng. Anh ta chìa gói thuốc ra cho Unwin. “Cậu có muốn một điếu không?”

Unwin lấy ra một điếu. Boutillier quẹt một que diêm và từ từ châm lửa vào đầu điếu thuốc của Unwin. Anh ta có thể cảm nhận được đôi môi của Unwin đang run cầm cập.

“Khi cậu nhìn thấy anh ta, cậu có để ý anh ta có đội cái nón đó hay không?” Rademacher hỏi.

Unwin cúi đầu xuống, khiến mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi che đi đôi mắt của cậu. Cậu ta phì phò thở khói thuốc ra khỏi mũi, rồi lấy tay sờ vào những hạt mụn đầu đen trên sống mũi.

“Dạ có,” cậu ta nói nhẹ nhàng đến nỗi Boutillier không nghe thấy.
Boutillier ngả người về phía trước, đôi mắt màu nâu của anh ta lấp lánh. Mặc dù khuôn mặt của Boutillier trông có vẻ hung dữ nhưng giọng nói của anh ta lại rất dịu dàng. “Cậu nói gì, Chris?”

“Tui nói có. Tui đoán tui có thấy anh ta đội chiếc nón. Và phải, tui đã ném anh ta xuống con kênh, nhưng thực chất tui không hề muốn anh ấy chết.” Cậu ta ngước mặt lên để nhìn hai người, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi và đáng thương. Unwin vẫn không thể hiểu được những sự thay đổi kì lạ xảy đến cuộc đời của cậu kể từ khi cậu ta rời khỏi nhà để tham gia lễ hội Derry’s Canal Days cùng với hai người bạn lúc bảy giờ rưỡi chiều. “Tui không hề muốn anh ấy chết!” cậu ta lặp lại câu nói. “Và cái gã lạ mặt ở dưới cây cầu đó… tui vẫn không biết gã đó là ai.”

“Gã đó là ai vậy hả?” Rademacher hỏi, tỏ ra không hứng thú mấy. Cả hai người đều đã nghe nói về gã lạ mặt này rồi, nhưng không một ai tin cả-họ nghĩ sớm muộn gì kẻ bị buộc tội giết người sẽ luôn đổ thừa cho một nhân vật bí ẩn nào đó mà hắn tưởng tượng ra.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x