Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ngồi thoải mái trên chiếc giường êm ái, đôi má của Bill nóng và đỏ bừng lên (mặc dù cơn sốt của cậu cuối cùng đã thuyên giảm). Bill chỉ vừa mới làm xong chiếc thuyền bằng giấy thôi-nhưng đến khi George định cầm lấy nó thì Bill ngay lập tức giựt đi và để nó xa khỏi tầm tay George. “Kh-khoan đã, anh vẫn chưa làm xong đâu, Georgie. B-bây giờ đi lấy cho anh s-sáp paraffin đi.”

“Đó là cái gì vậy, anh Hai? Nó ở đâu hở anh?”

“Nó ở trê-trên kệ dưới t-tầng hầm đó. Nó nằm trong cái hộp g-ghi là Gulf. Mang nó cho anh, cùng với m-một con dao, một cái t-tô và một hộp diêm.”

George vâng lời anh trai và bắt đầu đi tìm những thứ đó. Cậu bé có thể nghe rõ tiếng mẹ cậu chơi đàn piano, không phải bản Für Elise huyền thoại của Beethoven mà là bài gì đó mà cậu không thích nghe cho lắm-bài gì mà nghe thật là khô khan và buồn phiền; George còn có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách liên tục trên cửa sổ nhà bếp nữa. Những âm thanh này nghe thật dễ chịu, nhưng cái suy nghĩ về tầng hầm đó thực sự không dễ chịu tí nào. George rất ghét tầng hầm, và cậu ta không bao giờ thích bước xuống dưới đó, bởi vì cậu luôn tưởng tượng có thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang đợi cậu ở bên dưới trong bóng tối. Đương nhiên, điều đó nghe thật là buồn cười, ba mẹ cậu ai cũng nói như thế và kể cả Bill cũng nói như vậy. Nhưng mà…

Geogre vẫn không thích tầng hầm tí nào. Không những vậy, việc mở cánh cửa tầng hầm ra và bật đèn lên cậu cũng không hề thích nữa. Đó là bởi vì cậu ta luôn có một ý nghĩ này trong đầu-nhưng vì cho rằng nó quá ngu ngốc nên cậu không dám kể cho ai nghe-là trong lúc cậu ta lấy tay mò tới công tắc đèn để bật lên thì đột nhiên có một bàn tay gớm ghiếc đầy móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của cậu rồi sau đó bất thình lình kéo cậu ta xuống dưới tầng hầm tối tăm, âm u, ẩm thấp và đầy mùi hôi thối đó, rồi cuối cùng nó đóng và khóa cửa lại để nhốt cậu ở dưới đây.

Ý nghĩ này thật là ngu ngốc! Trên đời này làm gì có thứ đầy lông lá và móng vuốt nhọn hoắt và cực kỳ khát máu thế kia. Trên đời này không có quái vật dữ tợn, mà chỉ có những kẻ điên loạn giết người hàng loạt mới đáng sợ mà thôi-nhiều lúc biên tập viên Chet Huntley cũng hay nói về những thứ như vậy trên thời sự lắm-và tất nhiên là trên thế giới này cũng có những tên cộng sản tâm thần và cũng hay đi hại người khác. Nhưng mà cái ý nghĩ chết tiệt này vẫn còn mắc kẹt ở trong đầu cậu. Trong lúc George đang mò tới công tắc đèn với tay phải của mình (còn tay trái của cậu thì đang bám chặt lấy khung cửa), thì mùi hôi thối từ tầng hầm trở nên nồng nặc hơn bao giờ hết, đối với cậu, cái mùi hôi đó như muốn bao trùm cả thế giới vậy. Những mùi hôi xuất phát từ bùn đất, bụi bẩn và mùi ẩm mốc xuất phát từ cây khô, hoa héo đã hòa hợp với nhau cùng với cái mùi mà ta nói khi ngửi thì không thể nào nhầm vào đâu được, đó là cái mùi đặc trưng mà “thúi de sầu luôn” của một con quái vật dữ tợn, và chắc chắn chỉ có lũ quái vật mới có cái mùi thúi như vậy thôi. Đó là cái mùi của một cái gì đó rất kinh dị mà George không diễn tả được nên cậu ta gọi tạm đó là mùi của Nó. Và cậu ta có cảm giác rằng có một con quái vật đang lẩn trốn bên dưới và nó sẵn sàng leo lên cầu thang để vồ vào mặt rồi ăn thịt cậu. Một con quái vật khát máu và hung dữ, nó có thể ăn bất cứ thứ gì cũng được, nhưng George tin chắc món ăn yêu thích nhất của nó chính là máu tươi và thịt sống của những đứa trẻ ngây thơ vô tội.

George đã mở được cánh cửa tầng hầm vào sáng hôm đó và đang dùng một tay để mò công tắc đèn trong lúc tay kia của cậu bám chặt vào khung cửa. Đôi mắt của cậu nheo lại, còn đầu lưỡi thì thè ra một chút từ mép miệng giống như là rễ cây đang đi tìm nguồn nước cho mình ở một vùng đất khô cằn và hạn hán. Cảm thấy kì cục? Chắc chắn rồi! Nhìn kìa, Georgie sợ bóng tối và quái vật! Đúng là cái đồ nhát cáy!

Âm thanh của cây đàn piano vang lên từ phòng khách. Giai điệu và âm thanh của những phím đàn nghe thật du dương và mềm mại. Và chúng dường như không thuộc về thế giới này, những âm thanh đó nghe như xuất phát từ một thế giới khác, một thế giới xa xôi nào đó…

Những ngón tay của George cuối cùng tìm thấy công tắc! A!

George bật lên-

-và chẳng có gì xảy ra hết. Đèn không hề sáng.

Ôi má ơi, cúp điện!

Ngay lập tức, cậu rút tay mình ra khỏi bóng tối như rút tay ra khỏi một cái rổ chứa đầy rắn. George bước lùi ra khỏi cánh cửa, tim cậu đập loạn nhịp. Đương nhiên là điện đã mất từ lâu rồi-chỉ mấy giây trước đó thôi, cậu ta quên mất rằng nhà mình đang bị cúp điện. Lạy hồn! Giờ sao đây? Hổng lẽ giờ cậu ta phải chạy vào phòng và nói với anh Hai mình là cậu không lấy được cái hộp sáp đó chỉ vì nhà bị cúp điện và cậu ta sợ có thứ gì đó sẽ lôi mình xuống tầng hầm hôi thối trong lúc cậu đang đứng trên cầu thang và mải mê mò công tắc đèn, một thứ gì đó không phải là một kẻ giết người hàng loạt biến thái hay là một tên cộng sản tâm thần nào đó, mà là một sinh vật kinh tởm và ghê gớm hơn nhiều? Một sinh vật nhớp nhúa mà có khả năng biến hình và thích ăn thịt trẻ con? Một sinh vật mà có khả năng phóng đại kích thước của chính nó?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x