Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Nỗi Buồn Giáng Sinh của tác giả Thiên Vương

Phần II

Sáng ngày 22 tháng 12 năm 1943

Mọi người trong sự mệt mỏi lần lượt vận đồ,dọn trại chuẩn bị lên đường bằng những chiếc xe tải lính 6 bánh, những chiếc Jeep và những hàng xe tăng thiết giáp.Sean và Kevin đi chuyến xe sau cùng và

Tái bút:Nhờ chị để tên tác giả của bài này là Đơn Phong được không. Em thích cái bút danh đó

Kevin không mấy khoẻ lắm trong người.Trong túi áo anh có hai tấm hình chụp chung với người vợ trẻ cùng một bức thư cũng của vợ anh. Ngoài những thứ ấy ra,chính sợi chuỗi hạt đeo trên cổ anh là niềm hy vọng,là chỗ dựa tinh thần duy nhất……

Đoàn xe đi.Trên xe cùng với Sean và Kevin là nhóm bộ binh 47. Anh chàng da đen Marques, ông già Afred,anh chàng mũi hếch Roger Martini,thiếu tá Morgan,…..Vẻ lạc quan của họ giờ không còn thay vào đó là những bộ mặt trầm ngâm, suy tư nhiều.

-Anh chưa biết đến cái lạnh ở Berlin là thế nào đâu.-Ông già Afred vỗ vai thiếu tá.

Hình như chẳng có gì vui trong chuyện này.Ông thiếu tá cười:

-Tôi đã từng ở Moscow.Ở chốn đó còn ghê gớm hơn nơi mà chúng ta sắp đến cả chục lần.

-Vậy sao?Xem anh chàng da đen đang run lên cầm cập kia kìa.

Cả bọn cùng cười.Trên đường đi đến Berlin,chúng tôi gặp nhiều vùng bị tàn phá nặng nề,may sao nơi chúng tôi trại quân vẫn còn nguyên vẹn.Xác máy bay chúng tôi thấy nhiều rồi,chúng ở khắp nơi,ngay cả trên những ngọn cây.

Những cơn gió lạnh như xé da,cắt thịt.Thật chẳng hay ho chút nào khi phải đi hành quân giữ một mùa đông thế này,và có những con kên kên xuất hiện nhiều như lũ quạ cứ sà vào mặt họ và kêu lên oóc éc khó chịu kinh khủng.

-Tao sẽ vặt lông chúng mày cho xem!-Ông già Afred đứng bật dậy

Và xa xa thì họ nghe tiếng súng vang rền,những tiếng nổ vang dậy……Gần đến biên giới

-Nơi chúng ta trại quân cách Berlin vài chục cây số.Không xa lắm đâu,đã gần lắm rồi.Mọi người sẵn sàng vũ khí,chuẩn bị nghênh chiến

Anh chàng Roger không quên nhắc nhở:

-Lời hứa.Chúng tôi sẽ bảo vệ anh.

Sean nghe thấy thế liền hỏi:

-Lời hứa gì chớ?Anh đang nói chuyện với ai vậy?

Roger cười lắc đầu:

-Cả anh cũng vậy.Anh hãy bảo vệ Kevin để anh ta còn sống mà về báo tin

Sean đã hiểu chuyện.Qua ánh mắt mà Kevin nhìn vẻ đau khổ như muốn nói rằng:Rất tiếc.Và tôi không thể làm như thế.

Sean nói lớn:

-Trách nhiệm là thế.Kevin này.Anh yên tâm đi nhé.Và tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi làm việc đó.

Kevin không mặn mà với câu nói đó lắm.Thôi thì kệ,rằng mình đã làm hết sức.Không thể vì lẽ ấy mà chạy trốn,mà để ai nấy cũng vì mình trở thành tàn phế…..

12 giờ trưa cùng ngày……..

Căn cứ của chúng đã ngay ở trước mặt.Trông cái pháo đài kiên cố thật.Có đến hàng trăm cái cử sổ lồ lộ và những ngôi nhà không nóc.À,còn thêm những hàng rào kẽm gai cao đến năm mét.

Quan trọng là bây giờ chẳng có ai ở đây hết.Có thể chúng ở ngay chỗ ta đang đứng!Mà chúng cũng có thể ở phía sau những cái kiệu xe tăng, xác máy bay hay hoả tiễn cũng nên…….

Chà.Gay thật đấy.

Chúng tôi lùi ra xa hơn một chút và dùng ống nhòm dõi vào Những chiếc xe tăng của chúng tôi đậu xa tít và chệch một góc lớn so với cái nhà tù cũ kỹ.Sương đã tan hết.Đã giữa trưa rồi nhưng trại đóng quân của chúng vẫn chưa thấy gì,vẫn im lìm.Và lúc sau chúng tôi thấy có mấy tên lính Đức từ trong hầm chui ra và ngồi vào những ụ bắn máy bay cùng những lô cốt bằng thép kiên cố.

Trông chúng có vẻ uể oải.Hình như chúng ta đến sớm hơn dự kiến.Nhưng cũng không sớm gì.Ta đoán chúng đang họp cái gì đó trong tầng hầm.Lũ lính Đức trước giờ nghiêm chỉnh và kỉ cương lắm mà.Có thể chúng đang đánh lừa ta cũng nên. Reso tranh thủ điếu sì gà cuối cùng.Anh ta dẫn đầu đám tiên phong và hiện anh đang ở rất gần cái nhà tù đó.

Có cái mùi gì hôi thối đang bốc ra.Khó chịu thật.Anh châm lửa một lát và chui tọt vào chiếc tải nhỏ đã banh càng. -Làm gì đó! Reso cười: -Tôi chỉ tranh thủ hút một chút thôi.Không có cái này thì lúc chiến đấu không được hăng lắm.

Nói xong,anh ta rút trong túi áo ra một băng đạn lớn và lên đạn lạch cạch.Anh chàng này cũng gan cùng mình thật,cái xe anh ta đang đã bị lọt giữa một cái hố bom lớn.Hình như dưới đó trái bom vẫn chưa nổ.Xem chừng chỉ một mồi lửa thôi là “Bùm!” sẽ không còn thấy xác nữa đâu. Wanger là đồng đội cũ của anh chàng này.

Anh ta làm trong quân y được mười năm chẵn.Thế đó,anh ta trước đây từng giành giải chạy việt dã của trường quân đội thành ra anh ta chạy cấp cứu thì phải biết.Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ động tĩnh thì Wanger chuẩn bị sẵn một hộp thuốc tiêm an thần sẵn sàng chích vào người cùng mấy hộp bông băng.

Mười ngàn bộ binh đã sẵn sàng ứng chiến.Còn những chiếc xe thiết giáp ở đàng xa nữa.Đại tá Mark Johanson xem xét địa hình kỹ lưỡng và bấm đồng hồ. 12 giờ 46 phút……

-Không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa.Bắn ngay thôi.Ta lệnh cho xe tăng của thiếu tá Federico bắn phát đầu tiên! Và một tiếng nổ thất thanh vang lên.Sau tiếng nổ đó là một cột khói bốc dài lên cao.Ngôi nhà tù xuống cấp đã trở thành đống gạch vụn

-Nhanh vậy sao?Ta còn chưa biết chúng đặt bẫy ta hay chưa. Nhưng không kịp nữa rồi.Sau phát súng đó là hàng loạt tiếng nổ vang trời tiếp theo nhắm vào gian nhà tầng kiên cố

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x