Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Vài chiếc lá vàng vừa rơi xuống đã bị làn gió mong manh se lạnh thổi tung, bay đi chấp chới; khi còn chưa rớt xuống chúng đã lại bị bước chân chật vật của một lữ khách trong đêm vắng hất văng đi. Lại một làn gió nữa từ phía hồ Chiêu Dương ở gần đó đưa đến, rất thong thả, đám lá vàng lại xào xạc như đang thì thầm về con người mặc chiếc áo thụng, đơn độc đi trên con đường đá nhỏ giữa công viên nghĩa trang Vạn Quốc trong cái đêm thu khuya khoắt này.

Người ấy mặc chiếc áo choàng màu đen, mái tóc nhợt nhòa dưới ánh trăng mờ. Hình như người ấy nhìn thấy cái bóng xiêu vẹo mơ hồ của mình dưới trăng, nên ngẩng đầu, thở dài.

Đã hai ngày nổi gió, hướng gió bất định đủ cả bốn phương thổi đến, rồi thì mưa xuống – cái thứ mưa nửa vời khiến người ta rầu lòng. Đây là khí hậu điển hình của thành phố Giang Kinh, ông biết rất rõ.

Gió lại càng mạnh hơn khiến tấm áo choàng của ông tung bay phần phật. Đúng vào lúc này, ông đờ người ra.

Ông nhìn thấy một con đom đóm.

Vào mùa thu nhìn thấy đom đóm, chẳng phải là một sự lạ. Nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy cái đốm ma trơi lập lòe này xuất hiện chẳng phải là ngẫu nhiên.

Người ông cứng ngắc nhưng lòng thì run rẩy, ông bước đi theo đốm sáng. Hình như con đom đóm cũng biết ý ông định đi đâu, nên nó bay trước, nhằm hướng “Phong Tiết Viên” – khu cao cấp nhất của nghĩa trang Vạn Quốc.

Xưa nay Phong Tiết Viên là nơi an táng các danh nhân, từ các liệt sĩ cách mạng cho đến các quan chức cấp cao. Dân chúng vẫn đồn rằng, các vong hồn an nghỉ ở đây, lúc sinh thời, vinh hiển và cấp bậc chỉ thua kém các vị nằm ở nghĩa trang cách mạng Bát Bảo Sơn mà thôi. Mấy năm nay Phong Tiết Viên có phần mở rộng đối tượng được chôn cất, nếu gia chủ chịu trả khoản chi phí lớn thì cũng có thể chọn cho thân nhân là hạng bình dân an nghỉ ở đây.

Rồi ông lại cất bước, những bước đi còn chật vật hơn. Ông đã ngoài tám mươi tuổi, mắc bệnh phong thấp và tiểu đường rất nặng, quả tim dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Bình thường, đi quãng đường dài thế này đã vất vả, huống chi hôm nay còn phải khoác thêm chiếc áo dài hình như mỗi lúc một nặng hơn.

Ánh đom đóm chập chờn như ma trơi ấy lách trong khu nghĩa trang, nó không đem lại cho người ta ánh sáng, mà dẫn người ta đi trên nẻo đường đến với địa ngục.

Ông già bỗng ngẩn người: “Tại sao mình lại nhìn nhận con đom đóm một cách tiêu cực như thế?”.

Có lẽ là vì nó cứ bay thẳng đến phía các tấm bia mộ mới dựng rồi chập chờn ở đó mãi?

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x