
Nỗi Kinh Hoàng Trườn Tới – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
SÁNG SỚM NGÀY hai mươi mốt tháng Mười hai năm 1992, tôi bày ra dáng vẻ mãn nguyện trên khoảng hiên đầy nắng ở căn nhà nằm trên con phố số 5 tại thủ đô Washington của chúng tôi. Căn phòng nhỏ, hẹp vương vãi những chiếc áo khoác đi mưa đang lên mốc, những đôi ủng lao động và đống đồ chơi hỏng. Tôi chẳng quan tâm. Đây là nhà tôi.
Tôi chơi nhạc của Gershwin với chiếc dương cầm lớn, cũ và lên dây hơi sai của mình. Chỉ mới hơn năm giờ sáng, ngoài hiên trời lạnh như tủ đá. Vì bản “Một người Mỹ ở Paris”, tôi sẵn sàng hy sinh một chút.
Điện thoại trong bếp reo. Chắc là tôi trúng xổ số của D.C. hoặc bang Virginia hay bang Maryland mà đêm trước người ta quên gọi điện thông báo. Tôi thường mua xổ số của cả ba nơi này và vẫn trượt đều đặn.
“Bà ơi! Bà nghe điện thoại được không ạ?” tôi gọi với vào từ ngoài hiên.
“Điện thoại gọi con đấy. Có khi con nên tự nghe đi,” người bà hay gắt gỏng của tôi nói vọng lại. “Cũng chẳng có lý gì mà bà phải dậy. Theo từ điển của bà thì chẳng có lý nghĩa là vớ vẩn đấy.”
Đó không chính xác là những gì bà nói, nhưng đại loại là thế. Lúc nào cũng thế.
Tôi tập tễnh đi vào bếp bằng đôi chân hay bị tê vào buổi sáng, vừa đi vừa né đống đồ chơi. Lúc đó tôi ba mươi tám tuổi. Như người ta vẫn nói, nếu biết trước mình sẽ sống lâu được đến thế thì tôi đã chăm sóc bản thân tốt hơn.
Hóa ra đó là cuộc gọi từ đồng sự của tôi trong đội điều tra tội phạm, John Sampson. Sampson biết tôi sẽ dậy. Cậu ta còn hiểu tôi hơn các con tôi.
“Chúc buổi sáng tốt lành, người đẹp da màu. Cậu dậy rồi phải không?” Sampson hỏi. Chẳng cần phải xưng tên. Sampson và tôi đã trở thành bạn thân nhất của nhau từ hồi chín tuổi và còn thó đồ ở cửa hiệu Corner Variety của ông Park gần khu nhà giá rẻ. Hồi ấy chúng tôi chẳng biết rằng chỉ ăn cắp một gói thuốc lá Chesterfields cũng có thể bị ông già Park đó bắn chết. Nana Mama* sẽ còn phạt nặng hơn thế nếu phát giác trò phạm tội đó của hai đứa.
Tên thân mật của người bà.
“Nếu lúc nãy chưa dậy thì bây giờ cũng dậy rồi,” tôi nói vào ống nghe. “Cho tớ nghe điều gì hay ho đi.”
“Có một vụ giết người nữa. Có vẻ lại là đối tượng của bọn mình,” Sampson nói. “Họ đang chờ bọn mình. Một nửa thế giới tự do đã có mặt ở đó rồi đấy.”
“Hãy còn sớm quá, không đáng phải trông thấy ‘xe chở thịt’,” tôi lầm bầm. Tôi có thể cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo. Đây không phải kiểu bắt đầu một ngày mới mà tôi muốn. “Chó chết. Khốn nạn thân tôi.”
Nana Mama ngước nhìn lên từ tách trà bốc khói và mấy quả trứng còn lỏng. Bà bắn về phía tôi một trong những ánh nhìn cao đạo của một bà chủ nhà. Bà đã mặc đồ xong để tới trường – nơi bà vẫn làm công việc tình nguyện ở tuổi bảy mươi chín. Sampson tiếp tục cung cấp cho tôi những chi tiết đẫm máu của vụ án mạng đầu tiên trong ngày.
“Ăn nói cẩn thận, Alex,” Nana nói. “Nếu con có kế hoạch sống trong căn nhà này thì liệu mà ăn nói cho cẩn thận.”
“Khoảng mười phút nữa tớ sẽ tới đó,” tôi bảo Sampson. Rồi quay sang bảo Nana, “Con sở hữu căn nhà này.”
Bà rên rỉ như thể mới nghe thông tin tệ hại đó lần đầu tiên.
“Có một vụ giết người tệ hại khác ở Langley Terrace. Có vẻ là tên sát nhân đó. Con e là thế,” tôi nói với bà.
“Thế thì tệ quá,” Nana Mama bảo tôi. Đôi mắt nâu của bà vồ lấy tôi và dừng lại. Mái tóc trắng trông cứ như một trong những chiếc khăn lót mà bà đã trải lên tất cả ghế trong phòng khách. “Đó là phần xấu xa của cái thành phố tệ hại mà lũ chính trị gia đã thả nổi này. Thi thoảng bà nghĩ rằng chúng ta phải rời khỏi Washington, Alex ạ.”
“Thi thoảng con cũng nghĩ thế,” tôi nói, “nhưng có khi chúng ta phải chịu đựng chuyện đó thôi.”
“Đúng, người da đen luôn thế. Chúng ta kiên nhẫn. Chúng ta luôn im lặng chịu đựng.”
“Không phải lúc nào cũng im lặng,” tôi nói với bà.
Tôi quyết định mặc chiếc áo khoác cũ hiệu Harris Tweed. Hôm nay là ngày xảy ra án mạng, nghĩa là tôi sẽ gặp những người da trắng. Ngoài chiếc áo vest thể thao, tôi mặc chiếc áo khoác thể thao mỏng hiệu Georgetown. Như thế sẽ họp với khu tôi ở.
Trên tủ, bên cạnh giường là ảnh Maria Cross. Ba năm trước vợ tôi chết trong một vụ lái xe xả súng. Giống như phần lớn các vụ giết người khác ở khu Đông Nam, vụ đó không bao giờ có lời giải.
Bước ra khỏi bếp, tôi hôn bà. Chúng tôi vẫn làm thế từ hồi tôi mới tám tuổi. Một lời chào tạm biệt, phòng khi hai người không bao giờ gặp lại. Đã như thế gần ba mươi năm, ngay từ khi Nana Mama đưa tôi về nuôi và quyết định rằng bà có thể nuôi dạy tôi trở thành một người nào đó.
Và bà đã nuôi dạy tôi trở thành một thanh tra chuyên phụ trách án mạng, có bằng tiến sĩ tâm lý học, đồng thời sống và làm việc trong khu ổ chuột tại Washington, D.C.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.