Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Nữ Kiếm Sóng Gợn của tác giả Fujisawa Shuhei

Sau khi cha chết đi để lại nợ nần, Omon đã phải vào làm việc ở nhà ca kỹ cũng ở trong xóm yên hoa Somekawa này, dưới nghệ danh là Komayo. Toshinosuke đâu có biết sự tình như thế, nên đã không nhận ngay ra được người ca kỹ mặt trát phấn trắng ấy là Omon, nhưng Omon thì vẫn nhớ ra được anh.

Việc Omon nay là ca kỹ thường xuyên ra vào quán trà Matsuya này lại không còn gì thuận lợi hơn cho công việc mà cấp trên đang giao cho Toshinosuke. Vì thế, Toshinosuke thường hay đến quán Matsuya này, càng ngày càng thân mật thêm với cô Omon. Cứ thế mà gần nửa năm trôi qua.

-“Nhưng mà, đàn ông thì em chả hiểu được!”. Ngã đầu tóc nặng lên vai Toshinosuke, Omon chợt rướn người lên nói. -“Ra ngoài thì chê vợ nhà, nhưng hễ về đến nhà thì lại quý chuộng vợ lắm chứ gì!”.

-“Đừng nói xàm!”. Toshinosuke nói, đã có phần bực dọc. -“Thôi, đừng nói về chuyện vợ ta nữa”.

-“Xin lỗi anh”. Omon nói, dịu nhẹ đưa tay nắm lấy bàn tay Toshinosuke, áp bàn tay ấy vào lòng bàn tay mình. -“Đừng giận em nhé! Em mến cậu chủ, nên cứ thắc mắc về bà ấy. Em đã mến cậu chủ từ ngày còn bé rồi cơ mà!”.

Đúng lúc Omon nói như thế, chợt có nhiều tiếng chân chộn rộn ngoài hành lang trước phòng. Có vẻ có nhiều người bước vào phòng bên cạnh, một phòng rộng đến 12 chiếu [1]. Toshinosuke đưa mắt ra hiệu cho Omon, tức thì cô ngã người vào sát ngực anh. Toshinosuke ôm Omon, áp mặt vào hôn lên ngấn cổ trắng ngần của cô gái. Omon nẩy người lên, run rẩy toàn thân, rồi xoãi nhanh chân ra, như đá đôi bàn chân mang tất trắng lên, đồng thời thở hắt ra.

Cánh cửa kéo ngăn hai phòng bị kéo mở ra, nhưng Toshinosuke làm như không để ý. Anh tăng sức vào cánh tay, ôm chặt cô Omon hơn nữa. Anh cảm thấy như có mắt nhìn thô lỗ trừng trừng hướng về phía mình đang diễn cảnh tình si một hồi lâu, rồi nghe tiếng cánh cửa kéo khép lại thật mạnh.

Toshinosuke ngẩng mặt lên. Omon cũng mở mắt ra nhìn anh. Cô vẫn còn ôm cứng anh, mặt nóng bừng.

-“Xong rồi mà!”

Toshinosuke nói, đẩy Omon ra, rồi đưa chén rượu cho cô rót thêm.

Omon cầm đàn lên, dùng móng tay gảy đàn, bắt đầu hát. Giọng cô trầm nhưng trong trẻo, hiển lộ tinh hoa tập luyện được trong sáu năm từng trãi ở nhà ca kỹ.

Một hồi sau, Toshinosuke đặt chén rượu xuống, lết bằng đầu gối đến sát cửa ngăn với phòng bên, áp tai nghe lén. Nghe một giọng trầm tĩnh nói chuyện gì đấy cho người nào đấy đang chăm chú lắng nghe. Toshinosuke nhận ra được giọng nói ấy là của Ishizawa Takuzo, một người có thế lực trong phiên trấn, đang làm chức Huyện lệnh. Toshinosuke tập trung tâm trí vào tai, lắng nghe Ishizawa nói. Sau lưng anh, Omon vẫn tiếp tục hát với giọng trầm xinh.

Đâu chừng nửa năm trước, trong một đêm xuân bảng lảng không khí nồng ấm của mùa xuân, ở ngoại vi xóm nhà gần thành có một người đàn ông bị chém chết. Một phiên sĩ trung niên làm việc trong tổ Kế toán tên là Hikime Shichizaemon, chẳng hiểu vì lý do gì, lại ăn mặc như hành trang đi đường xa, mà bị chém sả từ vai xuống hông chỉ bằng một nhát kiếm.

Ngày hôm sau. Asami Toshinosuke được bí mật gọi đến tư dinh của Tsutsui Heizaemon đang giữ chức Gia lão [2] thứ nhất, là người quyền thế bao năm nay chi phối nền chính trị của phiên trấn.

Ông cụ cao gầy này có mắt nhìn uy nghiêm khiến người ta sợ đến co người lại. Toshinosuke đôi khi nhìn thấy từ xa bóng dáng đáng sợ của quan Gia lão này trong thành, nhưng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với ông cả. Hoàn toàn chẳng đoán ra được lý do ông cho gọi anh đến, Toshinosuke cảm thấy căng thẳng quá đỗi.

Tsutsui Heizaemon ngồi một mình trong phòng việc của tư dinh, đợi Toshinosuke. Chờ cho anh khép nép ngồi xuống xong, ông đằng hắng một tiếng như thị uy, rồi đường đột vào chuyện ngay:

-“Nghe nói anh hay la cà ở xóm Somekawa lắm phải không?”

-“Dạ…”. Toshinosuke xanh mặt. Từ ngày cưới phải người vợ không vừa ý, thỉnh thoảng anh cũng có đến các trà thất trong xóm ăn chơi Somekawa để uống rượu, nhưng đâu có chơi bời trác táng đến nỗi gây tiếng đồn lọt đến tận tai quan Gia lão? Những lời quan nói có vẻ quở trách anh về chuyện la cà ở xóm ấy! -“Xin ngài tha tội…”.

-“Người cha đã mất của anh thì ta biết rõ lắm…”. Heizaemon nhìn

Toshinosuke chòng chọc như nhìn thứ gì lạ lắm. -“Cha anh là người nghiêm nghị lắm đấy. Hẳn là không hề biết đến mùi trà thất rượu chè gì cả đâu. Thế mà cậu con lại khác hẳn! Cha làm thánh, con làm quỷ, đấy nhỉ!”

-“Xin ngài tha tội…”. Toshinosuke nói, tay rút giấy trong túi ra lau mồ hôi trán.

Thấy bộ dạng anh ta như thế, Heizaemon chợt hiểu ra liền trấn an:

-“Không, ta có quở trách gì chuyện ăn chơi trà thất ấy đâu! Có chuyện khác kia. Mà uống trà đi đã nào. Cứ thoải mái đi nhé!”.

-“Thưa… vâng…”

Toshinosuke như vừa được cứu sống, vội vàng cầm chén trà đưa lên miệng, hấp tấp đến nỗi trà sóng sánh rơi rớt chút ít xuống đầu gối.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x