
Nửa Mặt Trời Vàng – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Nửa Mặt Trời Vàng của tác giả Chimamanda Ngozi Adichie mời bạn đọc thưởng thức.
Chương hai
Olanna lắc lư theo điệu Tân nhạc20 phát ra từ radio trong xe. Tay nàng đặt lên đùi Odenigbo; nàng nhấc tay lên khi chàng sang số đặt tay trở lại và cười rộ khi chàng trêu nàng là thần vệ Nữ đã chi phối đầu óc mọi người. Nàng thấy ngất ngây bên cạnh chàng, cửa sổ xe được quay xuống, bụi bay mịt mù và giọng hát của Rex Lawson thật mơ màng.
Chàng sẽ phải lên giảng đường trong vòng hai giờ nữa nhưng cứ nhất quyết đòi đưa nàng ra sân bay Enugu. Tuy ngoài mặt phản đối nhưng trong lòng nàng rất thích. Khi hai người lái xe trên con đường hẹp băng ngang đồi Milliken, một bên là thung lũng sâu thăm thẳm, một bên là sườn núi lởm chởm, nàng cũng không nhắc chàng là chàng lái quá nhanh. Nàng cũng không nhìn cái bảng viết bằng tay, nét chữ cứng và thô, THÀ ĐẾN MUỘN CÒN HƠN LÀ NGƯỜI THIÊN CỔ.
Nàng thất vọng nhìn thấy mấy chiếc máy bay trắng đục lướt nhẹ nhàng lên không trung khi hai người đến gần sân bay. Chàng dừng xe dưới mái hiên của cổng vào. Những người khuân vác hành lý thuê vây quanh xe và hỏi, “Ông bà có hành lý không ạ?”, nhưng Olanna không nghe thấy họ nói gì bởi vì chàng đã kéo nàng sát vào người chàng.
“Anh không thể chờ được nữa, nkem”, chàng nói, môi chàng gắn chặt môi nàng. Nụ hôn của chàng có vị ngọt như mứt hoa quả. Nàng muốn nói với chàng là mình rất háo hức muốn dọn về Nsukka, nhưng chắc không cần nàng phải nói chàng cũng đã biết. Một nụ hôn nồng nàn, và nàng cảm thấy hơi ấm rất mới, lan tỏa giữa hai chân nàng.
Có tiếng còi xe inh ỏi. Một người khuân hành lý kêu to, “Hây, đây là chỗ xếp hàng. Ồ! Chỉ xếp hàng thôi nhé!”
Cuối cùng, Odenigbo buông nàng ra và nhảy khỏi xe để lấy hành lý của nàng trong cốp. Chàng mang túi hành lý của nàng đến quầy bán vé. “Em đi an toàn nhé, ije oma”, chàng nói.
“Anh lái xe cẩn thận”, nàng nói.
Nàng ngắm chàng dần dần rời xa nàng, một người đàn ông lực lưỡng mặc quần ka ki và áo sơ mi ngắn tay có vẻ rất tươm tất vì được là thẳng nếp. Chàng bước đi, vẻ tự tin có phần thái quá: cái cử chỉ của một người không chịu hỏi đường nhưng vẫn tin tưởng thế nào cũng đến được chỗ mình muốn đến. Sau khi chàng lái xe đi, nàng cúi đầu, hít hà. Nàng đã dùng một ít nước hoa Old Spice21 của chàng sáng nay, như thể vô tình thôi, và cũng không cho chàng biết vì sợ chàng sẽ cười chế nhạo.
Chàng sẽ không thể nào hiểu được thói quen kỳ quặc của nàng — luôn mang theo một chút mùi hương của chàng. Làm như là mùi thơm có thể, ít nhất là một thời gian ngắn, dập tắt những thắc mắc của nàng và làm cho nàng hơi giống chàng thêm một chút. Tự tin thêm và ít nghi ngờ hơn.
Nàng quay vào chỗ người bán vé và viết tên nàng lên một mảnh giấy. “Chào ông! Xin vui lòng cho tôi một vé một chiều đi Lagos.”
“Ozobia?” Người bán vé mặt đầy mụn tươi hẳn lên với cái miệng cười thật rộng. “Con gái của Ông Trùm22 Ozobia?”
“Vâng.”
“Ồ! Xong hết rồi, thưa cô. Tôi sẽ bảo một người khuân hành lý dẫn đường cho cô đến phòng chờ VIP.” Người bán vé quay ra sau. “Ikenna! Cái thằng mắc dịch ấy đâu rồi? Ikenna!”
Olanna lắc đầu, cười. “Không cần đâu, bác ạ.” Nàng lại mỉm cười, có vẻ như muốn trấn an ông, để ông hiểu rõ điều này không phải là lỗi của ông và chính nàng cũng không thích ngồi chờ trong phòng VIP.
Phòng đợi chung đông nghẹt người. Olanna ngồi đối diện với ba đứa nhỏ ăn mặc rất sơ sài, nghèo nàn và đi dép. Mấy đứa nhỏ cười rúc rích từng hồi nên bố chúng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nghiêm khắc. Một bà cụ có khuôn mặt nhăn nheo, bà của bọn trẻ, ngồi gần Olanna nhất. Bà ôm chặt cứng cái ví, làu bàu nói một mình.
Olanna có thể ngửi thấy mùi hăng mốc từ cái áo khoác của bà, chắc là nó được moi trong rương ra, chiếc áo từ khươm mươi niên dành riêng cho những buổi đặc biệt như thế này. Khi giọng nói trong trẻo, rõ ràng thông báo chuyến bay của hãng hàng không Nigeria hạ cánh, người bố nhỏm dậy và lại ngồi xuống.
“Chắc là ông đang chờ ai đó”, Olanna nói với ông bằng tiếng Igbo.
“Vâng, nwanne m, em trai tôi hồi hương sau khi du học bốn năm ở nước ngoài.” Tiếng địa phương Owerri của ông đậm đặc chất nhà quê.
“Thế à!” Olanna nói. Nàng muốn hỏi ông ta xem em ông ấy chính xác là học ở đâu, nhưng nàng đã không hỏi. Có thể ông ta cũng không biết.
Bà cụ quay sang Olanna. “Em nó là người đầu tiên trong làng được đi nước ngoài và người làng chúng tôi chuẩn bị tổ chức một buổi khiêu vũ mừng em nó. Đoàn vũ công sẽ đón chúng tôi ở Ikeduru.” Bà mỉm cười vinh hạnh để lộ hàm răng màu nâu. Giọng của bà còn nặng hơn; khó mà hiểu trọn vẹn những điều bà nói. “Đàn bà quê tôi rất ganh tị, nhưng có phải là lỗi của tôi đâu nếu đầu con họ không có óc, còn con tôi được học bổng của người da trắng.”
Có chuyến bay khác vừa được thông báo hạ cánh và người bố nói, “Chere! Nó đây rồi, nó đây!”
Mấy đứa trẻ đứng dậy và người bố bảo tụi nó ngồi xuống, nhưng chính ông ấy lại đứng dậy. Bà cụ ôm khư khư cái ví vào trong lòng. Olanna nhìn máy bay hạ cánh. Nó chạm mặt đất rồi bắt đầu chạy chậm vào đường bay, bà cụ hét lên và làm rơi cái ví.
Olanna giật mình. “Cái gì thế? Cái gì thế?”
“Mẹ!”, người bố nói. “Tại sao nó không chịu dừng?” Bà hỏi, hai tay ôm lấy đầu, vẻ tuyệt vọng. “Chi m! Lạy Chúa tôi! Tôi xui quá! Họ bắt con tôi đi đâu chứ! Các người lừa dối tôi phải không?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.