Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Hảo đang chờ.

Thu, trong phòng kín, đã thay xong quần áo, động tác cuối cùng là trùm cái mũ trắng lên đầu. Bước ra khỏi phòng, cô khép cánh cửa lại sau lưng, bây giờ cô là người của công việc.

Thứ hai, thứ tư, thứ sáu và ba mươi hai bệnh nhân trong bàn tay điều trị của cô. Bệnh nhân số một, bệnh nhân số hai… và bệnh nhân số ba mươi hai. Con người từ khi đẻ ra cất tiếng khóc để chứng tỏ sự có mặt của mình trên đời cho đến lúc tắt thở, đã phải trải qua bao nhiêu kỳ phân loại.

Mầm non và thiếu nhi. Mẫu giáo cháo và mẫu giáo cơm nát. Lớp một và lớp mười. Suy dinh dưỡng và bình thường. Khi lớn lên: có học và vô học, nông dân và trí thức, sơ cấp và cao cấp. Đổi mới và bảo thủ. Cơ hội và trung thực. Và khi chết đi: Mai Dịch hay Văn Điển?

Còn Thu, Thu cũng phải phân loại. Ba mươi hai bệnh nhân cô chia thành ba tập hợp: Dị ứng – chàm – và tập hợp thứ ba. Dị ứng cũng chia thành nhóm: Dị ứng bán thân và dị ứng toàn thân.

Quê quán, đẹp trai hay xấu trai, còn vợ hay góa vợ, vân vân, Thu không đưa vào bệnh án và cô cũng không hề nghĩ đến bất cứ một yếu tố nào trong đó của người bệnh.

Những chỉ dẫn điều trị cuối cùng đã xong.

***

Hảo là một cô gái có nhan sắc tuyệt vời. Mọi đường nét ở Hảo đều mềm mại, chỉn chu, một bức họa cực kỳ công phu của trường phái cổ điển. Cô gái hai mươi bảy tuổi có chồng và con, đôi má phơn phớt một lớp lông tơ, lúc nào cũng hồng rực lên.

Thu rất mê Hảo, cô yêu Hảo như một tình nhân bội bạc. “Hảo có đôi mắt thầy bói”. Thu đã nghĩ như thế từ khi mới gặp. Bức tranh đẹp nhất bao giờ cũng là bức tranh không được hoàn thiện. Con mắt của Hảo là con mắt lạ, không biết vui, không biết buồn, không biết cảm, không ngôn ngữ, không giới tính.

Hảo đang muốn biết bản hợp đồng hôn phối hôm qua giữa Thu và ông thứ trưởng có thành công hay không. Vai trò môi giới buộc Hảo phải biết.

– Có lẽ không đi đến đâu. – Hảo phán đoán.
– Em muốn chị vui hay buồn?

– Không vui, không buồn.

– Cách đây hai mươi năm, chị ở Trường Sơn. Các chàng trai đi bắt cá náo, khe rất nhiều cá náo, to chỉ bằng ngón tay nhưng béo và mềm. Nghĩ ra cách ăn gỏi cá với chuối xanh, mướp đắng, ớt, khế. Uống một chén rượu rồi chị nhắm mắt liều mình ăn một miếng. Nước mắt trào ra. Đắng cay, chua chát đã nếm mà nuốt không trôi. Cuộc hội ngộ hôm qua cũng y như thế.

Cuộc giao ban thường ngày diễn ra ba mươi phút. Các bác sĩ ngồi một vòng phía trong, hai tay để lên bàn, trước mắt là một tập bệnh án. Các y tá, hộ lý đứng phía ngoài, sát tường. Nhìn vào mặt các bác sĩ và y tá, hộ lý trong cuộc giao ban hôm nay cũng có cảm giác kỳ thú như được viễn du trên bờ sông Amazon của châu Mỹ Latinh.

Hai nét mặt thanh thản, đầy đặn và trắng như bột nặn của bác sĩ Hằng và y tá Yến đang chăm chú vào đôi kim đan là hai bờ sông trù phú đầy hoa trái tươi mát của vùng nhiệt đới. Có động đất đến mười độ Rícte cũng chỉ chứng tỏ sự thanh thản bền vững của hai nét mặt ấy.

Đôi mắt nhớn nhác của bác sĩ Lai vì gạo đã hết mà cửa hàng vẫn thông báo: “Gạo chưa về”, là khúc sông gập ghềnh. Còn đây là thác đổ, dữ dội nhất là Hảo từ độ cao một trăm mét xuống: cái xe Cúp DD-70 đang chờ ngoài cổng. Ít dữ dội hơn nhưng khúc khuỷu là bác sĩ Bạch Lan chồng nhập quốc tịch Ba Lan. Giấc mộng hoàng kim tan tành.

Còn bác sĩ chủ nhiệm khoa mập mạp, mặt tròn như quả bóng, là con đò dọc mới đại tu sau nhiều năm xuôi ngược, lênh đênh giữa dòng, hai bờ càng ngoạn mục bao nhiêu thì bác sĩ còn phải lênh đênh bấy nhiêu. Ngôn ngữ ngày thường của ông ta là những câu hỏi. Trong “quả bóng tròn” ấy sao có nhiều câu hỏi thế?

– Từ điển câu hỏi. – Thu buột miệng nói.

– Cái gì? – Bác sĩ chủ nhiệm khoa trố mắt lên.

– Không ạ.

– Cô Thu đã chuyển bình ôxy đến giường hai mươi ba chưa?

– Đã chuyển đêm qua.

– Ông ta là chủ tịch huyện.

– Tôi không biết.

– Việc quan trọng như thế…?

– Tôi chỉ biết bệnh nhân giường hai mươi ba cần cho thở ôxy thôi.

– Cô chẳng bao giờ quan tâm đến một người đàn ông nào cả. – Bác sĩ chủ nhiệm khoa nhận xét. – Ông ta không sống được quá một tuần nữa đâu, ông chủ tịch huyện ấy.

Câu cuối cùng của buổi giao ban. Những nét mặt sinh động hẳn lên.

***

Một căn phòng độ tám mét vuông, bài trí đơn giản. Cuối cái giường đôi là cái giá sách. Chiếc đồng hồ báo thức, cái lọ hoa sơn mài. Đầu giường treo bức tranh sơn dầu mô tả những người dân chài. Cạnh đó bức chân dung cỡ ba mươi, bốn mươi của thiếu nữ có đôi mắt trung tính. Có ba nhân vật: chồng, vợ, con. Thời gian: buổi tối.

NGƯỜI CHỒNG: Ri, đố con biết, trong nhà ta, ai là người dũng cảm nhất?

ĐỨA CON: Mẹ, bố ạ, mẹ.

NGƯỜI CHỒNG: Hoan hô Ri, Ri cực kỳ thông minh. Còn ai là người anh hùng nhất.

ĐỨA CON: Bác Thu.

NGƯỜI CHỒNG: Đúng, Ri giỏi lắm. Mẹ có anh hùng như bác Thu không?

NGƯỜI VỢ: (quát): Ri!

NGƯỜI CHỒNG: Ri đừng sợ. Nói đi.

ĐỨA CON: Con sợ lắm, mẹ đánh con.

NGƯỜI CHỒNG: Có bố. Mẹ có anh hùng không?

ĐỨA CON: Có ạ. Mẹ anh hùng hơn bác Thu.

NGƯỜI VỢ (quát to và sắp khóc): Câm ngay. Cả lũ có câm cái mồm đi không?… Đồ vô liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ…

NGƯỜI CHỒNG: Tại sao lại xấu hổ nhỉ? Anh tôn em lên anh hùng. Mà em anh hùng thì chồng con có quyền tự hào chứ? Tại sao em lại không anh hùng nhỉ? Chịu khó như thế, mẫn cán như thế?…

NGƯỜI VỢ: Anh im đi không, tôi ghê sợ anh. Tôi làm việc như thế đấy, chẳng cần ai tuyên dương anh hùng.

NGƯỜI CHỒNG: Anh chỉ mới vào bệnh viện em một lần, và chỉ đứng mười lăm phút mà ba năm nay vẫn chưa hết ghê. Người thì đầu trọc lóc, lở loét toàn thân, trần truồng, bôi xanh bôi đỏ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x