Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2

Buổi diễn cuối năm kết thúc lúc 4 giờ, những học sinh biểu diễn sẽ về muộn hơn một chút.

Đến lượt mấy người Giang Nhiễm ra sân khấu biểu diễn thì đã sắp tới cuối chương trình rồi. Quý Vân Tiên căng thẳng tới run tay, nhưng cô ấy hồi hộp không phải vì biểu diễn, mà vì người tên Kai kia nói rằng sẽ đến, còn vào khán phòng xem nữa. Vì thế Quý Vân Tiên sợ dáng múa của mình không đủ đẹp.

Trước khi lên sân khấu, Trần Hạo còn có lòng tới cổ vũ bọn họ. Trần Hạo là hot boy của lớp họ, cậu ta thích nhảy, cũng thường chạy tới phòng tập nhảy, hơn nữa sẽ có rất nhiều bạn nữ quây xung quanh xem họ nhảy Hip-hop. Cậu ta có vóc người thanh tú, khi nhảy rất có khí chất. Những bạn nữ thích cậu ta cũng không ít, mà điệu múa của các cô cũng do Trần Hạo biên đạo.

Quý Vân Tiên nhìn trang phục cô gái nông thôn trên người thì lại thấy bực, cô ấy xông ra phàn nàn với Trần Hạo: “Cậu thấy ai mặc quần áo hái hoa sen đi múa Đài Hoa Cúc bao giờ chưa? Có thể múa thành cái gì đây?”

Bài Đài Hoa Cúc của Châu Kiệt Luân và bộ phim Hoàng Kim Giáp (1) năm 2006 nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhạc phim uyển chuyển mà đau thương cũng rất phù hợp với điệu múa Trung Quốc.

(1) Hoàng Kim Giáp: (Mãn thành tận đới Hoàng Kim Giáp) là một phim võ thuật kết hợp tâm lý xã hội của đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu làm năm 2006, kịch bản dựa trên vở kịch Lôi Vũ của Tào Ngu, nhưng bối cảnh phim diễn ra đã bị đẩy lùi từ Thiên Tân thời cận đại về thời Hậu Đường thuộc Ngũ Đại Thập Quốc. Tuy nhiên, Hoàng Kim Giáp đã phát triển tình tiết theo hướng khác so với nguyên bản Lôi Vũ của Tào Ngu.

Trần Hạo cười vài tiếng, sau đó chuyển mắt sang nhìn Giang Nhiễm: “Trang điểm xong trông càng xinh hơn, màu son rất hợp với cậu.”

Giang Nhiễm giống Giang Mi, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, da lại trắng nên đánh son vào càng làm bật lên màu da và khuôn mặt của cô. Trang điểm biểu diễn sẽ khá đậm, vì vậy có vài cô đánh lên trông như nồi thuốc nhuộm, nhưng đến lượt Giang Nhiễm thì lại khiến cô xinh đẹp hơn, kể cả bộ quần áo này cũng thế.

Ánh mắt của Trần Hạo nóng cháy, còn Giang Nhiễm chỉ cười gật đầu, có điều nụ cười này lại rất lạnh nhạt.

Trần Hạo muốn nói chuyện với cô mấy câu nhưng Giang Nhiễm lại cố tránh đi. Cô nói muốn vào nhà vệ sinh rồi chạy đi mất. Quý Vân Tiên liếc đi liếc lại hai người này, khi thấy có điều kì lạ thì cũng đi theo.

Giang Nhiễm không vào nhà vệ sinh thật mà chỉ đứng ở bên ngoài, Quý Vân Tiên lắm miệng hỏi: “Mày với Trần Hạo thành đôi rồi à?”

“Không.”

“Thế bọn mày là thế nào? Sao mày không để ý tới cậu ta? Người ta đã theo đuổi mày hơn nửa năm rồi. Dù không nói thẳng ra, nhưng ai tinh mắt cũng nhìn ra hết.”

Giang Nhiễm tựa vào tường: “Một tuần trước tao thấy Tiết Đan thổ lộ với Trần Hạo.”

Hôm đó đến lượt Giang Nhiễm làm trực nhật xếp xe đạp và phụ trách trông coi ngay sau núi. Trời xui đất khiến thế nào mà cô lại nghe được Tiết Đan thổ lộ với Trần Hạo. Nhưng Trần Hạo không từ chối cũng không đồng ý, một cậu con trai có cách cư xử như thế đã đủ để chứng minh hết thảy rồi.

Tiết Đan là học sinh nữ lớp 10, lớp 10 và lớp 11 là học sinh nghệ thuật. Năm ngoái hai trường sát nhập nên học sinh nghệ thuật cũng chuyển tới đây. Ai cũng nghe danh học sinh nghệ thuật không ngoan, mà sự thật đúng là như thế. Nhà Tiết Đan có tiền, lại được khóa bọn họ bầu là đại tỷ. Cô ta cởi mở nhưng cũng kiêu ngạo, tóm lại là kiểu người mà Giang Nhiễm không muốn dây vào.

Quý Vân Tiên nghe xong thì cũng hiểu: “Cậu ta định bắt cá hai tay à? Hay là giữ Tiết Đan làm lốp xe dự phòng? Nếu mày từ chối thì… Đúng là không ngờ, tưởng cậu ta si tình thế nào chứ. Con trai tuổi dậy thì đúng là xốc nổi, không đáng tin cậy, chậc chậc chậc.”

“Tao cũng không rõ lắm.”

“Mày đừng buồn, sau lên đại học rồi con trai kiểu gì mà chẳng có.”

Nếu nói không rung rinh với cậu con trai như Trần Hạo thì là giả, không buồn phiền cũng là giả. Nhưng kể cũng lạ, hai thứ cảm xúc này không hề mãnh liệt chút nào. Thậm chí sau khi việc kia xảy ra, cô cũng không nghĩ tới chuyện như Quý Vân Tiên Nói, sức nặng của chuyện này vẫn còn kém xa tên biến thái tối qua. Cô luôn nghĩ cứ như thế mà qua đi, coi như một tờ giấy có chỗ phẳng chỗ cong, chỉ cần không xuyên thủng thì vuốt vuốt đi một chút là vẫn như ban đầu.

Giang Nhiễm nói: “Vẫn ổn, chỉ thấy nên giữ khoảng cách thôi.”

“Đúng đấy, giữ khoảng cách chút đi, đúng là đểu giả.”

“Giang Nhiễm, Quý Vân Tiên! Phải lên sân khấu rồi!” Bạn nữ ở cửa hông hô to.

Họ đáp lại hai tiếng, sau đó Quý Vân Tiên kéo Giang Nhiễm đi vào, vừa đi còn vừa nói thầm: “Làm thế nào bây giờ, Tiểu Nhiễm, tao run quá. Anh ấy ngồi ngay dưới sân khấu, lát nữa còn gặp trực tiếp, mày bảo liệu anh ấy có nhận ra tao không?”

Giang Nhiễm an ủi cô ấy: “Không nhận ra đâu, đừng căng thẳng. Đồ diễn và trang điểm giống nhau thế này, khoảng cách giữa sân khấu và khán phòng cũng rất xa. Chắc anh ấy không ngồi hàng ghế đầu tiên, với lại người ta cũng đã thấy mày bao giờ đâu.”

Lời an ủi này như dội gáo nước lạnh xuống vậy, Quý Vân Tiên kêu lên: “Mày nói toẹt ra thế làm gì, không để người ta kích động một tí được à?”

Màn biểu diễn tràn ngập kích động đã được hoàn thành như thế. Cả khán phòng tối đen, Quý Vân Tiên nhìn mấy lần mà vẫn không tìm được người.

Lúc Quý Vân Tiên thay quần áo thì nhận được tin nhắn: Bọn em múa không tồi, sau khi xong bọn anh chờ ở cửa ra vào nhé.

Quý Vân Tiên mau chóng cho Giang Nhiễm xem tin nhắn, Giang Nhiễm lại nhìn hai chữ “bọn anh” kia tới ngẩn người.

Giang Nhiễm: “Còn ai nữa?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x