
Outlander Vòng Tròn đá Thiêng – Tập 1 – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Outlander Vòng Tròn đá Thiêng – Tập 1 của tác giả Diana Gabaldon
PHẦN MỘT. INVERNESS, NĂM 1945
1. Một sự khởi đầu mới
Đây không phải là nơi có thể xảy ra những vụ mất tích, ít nhất khi mới thoạt nhìn. Căn nhà nghỉ của bà Baird cũng giống hệt cả ngàn căn nhà nghỉ khác trên vùng cao nguyên Scotland vào năm 1945: sạch sẽ, yên tĩnh, giấy dán tường có họa tiết hoa cỏ bàng bạc, sàn nhà sáng bóng như gương và trong phòng tắm có một cái thùng đun nước nóng tự động được vận hành bằng tiền xu. Bà Baird có dáng người mập lùn, tính tình thoải mái, bà chẳng cất một lời phản đối khi Frank bày la liệt khắp căn phòng khách nhỏ xíu dán giấy hình hoa hồng của bà hàng tá sách báo mà anh vẫn luôn mang theo trong những chuyến du hành.
Đang đi ra ngoài thì tôi gặp bà Baird ở tiền sảnh. Bà giơ bàn tay múp míp níu cánh tay tôi và vỗ vỗ vào tóc tôi.
“Trời ơi, chị Randall, chị không thể ra đường trong bộ dạng thế này! Đây, để tôi dém chỗ này lại giúp chị. Đó! Khá hơn rồi đó. Chị biết không, cô em họ của tôi vừa khoe với tôi kiểu tóc uốn mới, rất đẹp và giữ nếp; có lẽ lần sau chị nên thử kiểu đó.”
Tôi không nỡ nói với bà rằng những lọn tóc xoăn màu nâu nhạt bất trị của tôi hoàn toàn là sản phẩm của tạo hóa chứ không phải là sai sót của công nghệ uốn tóc. Những lọn tóc dợn sóng sít sao của bà may mắn không bướng bỉnh như vậy
“Vâng, tôi sẽ thử, bà Baird,” tôi nói dối. “Tôi đang định xuống làng để gặp Frank. Chúng tôi sẽ trở về để dùng bữa trà.” Tôi lỉnh ra ngoài cửa và đi xuôi theo con đường nhỏ trước khi bà có thể phát hiện thêm bất cứ khuyết điểm nào khác ở ngoại hình “vô kỷ luật” của tôi. Sau bốn năm làm y tá cho Quân đội Hoàng gia, tôi đang tận hưởng khoảng thời gian được giải thoát khỏi những bộ đồng phục và chế độ phân phối bằng cách tự cho phép mình thoải mái mặc những chiếc váy cotton in hoa rực rỡ, dù chúng hoàn toàn không phù hợp để đi bộ qua những bãi thạch nam.
Ban đầu tôi cũng không có ý định đi lại nhiều, chỉ mơ tưởng đến những buổi sáng được ngủ nướng và các buổi chiều dài nằm lười trên giường với Frank. Tuy nhiên, ai mà giữ được tâm trạng lãng mạn khi bà Baird cứ cần mẫn hút bụi ngay bên ngoài cửa phòng cơ chứ!
“Đó hẳn là tấm thảm bẩn thỉu nhất vùng cao nguyên Scotland,” Frank đã nhận xét vào một buổi sáng khi chúng tôi nằm trên giường, nghe tiếng máy hút bụi ro ro ầm ĩ ngoài hành lang.
“Gần bẩn thỉu bằng đầu óc bà chủ nhà nghỉ của chúng ta,” tôi đồng tình. “Đáng lẽ chúng ta nên tới Brighton.” Chúng tôi đã chọn (nghỉ ngơi ở vùng cao nguyên này trước khi Frank nhậm chức giáo sư lịch sử tại Đại học Oxford, với lý do là Scotland phần nào ít bị bàn tay kinh hoàng của chiến tranh chạm đến hơn so với những vùng còn lại của Anh, và không mấy bị ảnh hưởng bởi những trò vui điên cuồng thời hậu chiến đã tiêm nhiễm các địa điểm du lịch nổi tiếng.
Và dù không ai bảo ai nhưng tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều cảm thấy đây là nơi rất có ý nghĩa để vun đắp cho cuộc hôn nhân của chúng tôi; chúng tôi đã kết hôn và có một chuyến trăng mật hai ngày ở vùng cao nguyên này ngay trước khi chiến tranh nổ ra bảy năm trước. Chúng tôi nghĩ đây là một nơi ẩn náu yên bình để khám phá lại nhau mà không nhận ra rằng, trong khi golf và câu cá là những môn thể thao ngoài trời phổ biến nhất ở Scotland thì ngồi lê đôi mách chính là trò tiêu khiển trong nhà phổ biến nhất. Và ở cái xứ sở lắm mưa nhiều gió như thế này, người ta dành rất nhiều thời gian ở trong nhà.
“Anh định đi đâu vậy?” Tôi hỏi, khi Frank hất chân xuống giường.
“Anh không muốn bà lão đáng mến đó thất vọng,” anh trả lời.
Sau đó, ngồi trên mép chiếc giường cũ kĩ, anh nhẹ nhàng nhún lên nhún xuống, phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt đều đặn chói tai. Tiếng máy hút bụi ngoài hành lang đột ngột dừng lại. Sau một hai phút nhún lên nhún xuống, anh rên to một tiếng khoa trương và ngã ngửa ra sau khiến những chiếc lò xo kêu tưng tưng phản đối. Tôi úp mặt vào gối cười khúc khích để không làm ảnh hưởng tới sự im lặng đến nghẹt thở ở bên ngoài.
Frank nhướng lông mày với tôi. “Em phải rên rỉ kích động chứ không phải cười khúc khích như vậy,” anh thì thầm nhắc nhở. “Bà ấy sẽ nghĩ anh không phải là một người tình giỏi mất.”
“Anh sẽ phải làm thế lâu hơn, nếu anh trông chờ những tiếng rên rỉ cuồng dại,” tôi đáp. “Hai phút thì chỉ xứng đáng nhận được một tiếng cười khúc khích thôi.”
“Cô nàng vô tâm này. Anh đến đây để nghỉ ngơi, em nhớ chứ?”
“Đồ lười nhác. Anh sẽ không bao giờ tạo được nhánh tiếp theo cho cái cây gia phả trừ phi anh tỏ ra siêng năng hơn chút.”
Niềm đam mê của Frank đối với gia phả cũng là một lý do khiến chúng tôi chọn vùng cao nguyên này. Dựa vào một trong những mảnh giấy cũ kĩ dơ dáy mà anh mang đi hết chỗ này đến chỗ nọ, một vị tổ tiên phiền phức của anh có liên quan đến một chuyện gì đó ở vùng này vào giữa thế kỷ mười tám – hay mười bảy thì phải?
“Nếu anh trở thành một cái gốc cụt ngủn trên cây gia phả thì chắc chắn lỗi là ở bà chủ nhà nghỉ không biết mệt mỏi của chúng ta ngoài kia. Suy cho cùng, chúng ta cưới nhau đã gần tám năm rồi. Nhóc Frank Con sẽ là đứa con hợp pháp mà không cần phải hoài thai trước mặt một nhân chứng.”
“Nếu nó được hoài thai,” tôi bi quan nói. Chúng tôi đã lại thất vọng về chuyện này vào tuần lễ trước khi đi nghỉ.
“Với bầu không khí trong lành khiến người ta khỏe khoắn và chế độ ăn lành mạnh này ư? Làm sao chúng ta có thể không làm được chứ?” Bữa tối hôm qua là cá trích rán. Bữa trưa là cá trích giấm. Và mùi hăng nồng đang lùa lên cầu thang báo cho chúng tôi biết rõ rằng bữa sáng hôm nay sẽ là cá trích muối hun khói.
“Trừ phi anh muốn biểu diễn lại để khai sáng cho bà Baird,” tôi đề nghị, “anh nên mặc quần áo vào đi! Chẳng phải anh có cuộc hẹn với mục sư vào lúc mười giờ sao?” Tiến sĩ thần học Reginald Wakefield, mục sư của giáo xứ địa phương, định cho Frank xem một vài cuốn sổ rửa tội cực kỳ thú vị, chưa kể cái viễn cảnh rực rỡ là ông có thể đã khai quật được vài bản báo cáo mục nát liên quan đến quân đội hoặc thứ gì đó có nhắc đến vị tổ tiên khét tiếng này.
“Mà ông cụ cố cố cố cố đó của anh tên là gì nhỉ?” Tôi hỏi. “Người đã quanh quẩn ở đây vào thời điểm xảy ra một trong các cuộc nổi dậy ấy? Em không tài nào nhớ nổi tên cụ là Willy hay Walter.”
“Thực ra, cụ tên là Jonathan.” Frank tỏ ra bình thản trước sự thờ ơ của tôi với lịch sử gia đình anh, nhưng vẫn luôn canh chừng, sẵn sàng nắm bắt biểu lộ nhỏ nhất của lòng hiếu kỳ trong tôi để lấy cớ kể cho tôi nghe mọi sự kiện được biết đến từ trước tới nay về các vị tổ tiên của dòng họ Randall và những mối quan hệ của họ. Khi anh cài cúc áo, đôi mắt anh ánh lên vẻ nhiệt thành của một giảng viên đầy tâm huyết.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.