
Phiên Bản – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Đó là buổi học cuối cùng của em. Năm đó em học lớp 9. Còn anh và Đinh học lớp 10 (tức lớp 12 bây giờ). Nhà em ở ngõ trên. Nhà anh ở ngõ dưới. Hai ngõ có thể thông sang nhau qua một đường tàu. Em biết Đinh trước anh vì Đinh thường qua nhà em lấy hương về cho mẹ anh ấy đi giao lại các cửa hàng xén ngoài chợ. Cái buổi học cuối cùng ấy em mới biết anh.
Anh thật sáng láng trong buổi chào cờ. Thày hiệu phó có mái tóc bạc phơ mà bây giờ em không còn nhớ tên nữa đã nói về anh như một thần đồng. Anh là học sinh duy nhất của trường được vào đội tuyển thi học sinh giỏi toán của thành phố và được giải nhì. Hôm ấy thầy thông báo trước toàn thể học sinh của trường rằng với kết quả giải nhì thành phố anh sẽ đương nhiên được vào đội tuyển thi toán toàn quốc. Rồi thầy gọi tên anh lên đứng dưới chân cột cờ. Em nhìn khá rõ anh vì em ngồi ở hàng trên cùng của lớp 9C. Anh không cao hơn cái trụ cột cờ bao nhiêu. Anh mặc cái áo sơ mi màu trứng sáo, buông chùng, lụng thụng. Quần anh mặc màu xanh da trời, phải xắn lên một gấu.
Trông anh vẹo vọ trong bộ quần áo của bố hoặc anh trai anh để lại, hơi quá khổ và cũ kỹ. Tóc anh phủ dài xuống trán. Giữa sân trường, anh vừa phải dùng tay kéo quần lên cho khỏi vướng víu lại vừa phải liên tục gạt mái tóc phủ xuống mặt. Cậu học trò cuối cấp là anh hôm ấy đã đỏ mặt khi thầy hiệu phó giơ tay ra bắt và trao cho anh một gói tặng phẩm, cả sân trường ào lên vỗ tay. Anh bước về chỗ ngồi với dáng đi như muốn biến khỏi trái đất này dù lúc đó anh có quyền ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Em cố ngoái nhìn theo anh dù anh đã bước về phía cuối lớp lOA của mình. Hình ảnh anh hôm ấy tuy có chút thiếu tự tin nhưng lại ấn tượng với em vô cùng.
Tất nhiên lúc đó em không thể nghĩ nhiều về anh vì em còn đang phải nghĩ đến một điều khác. Điều mà em nghĩ khủng khiếp lắm. Em và gia đình em đang chuẩn bị làm một chuyện động trời. Chỉ khoảng hơn chục tiếng đồng hồ nữa thôi, chuyện động trời ấy sẽ xẩy ra. Và em đang phân vân là có nên học nốt buổi sáng ấy không? Em đã định nghỉ học rồi nhưng không hiểu sao em vẫn cứ xách cặp đến trường và dự buổi chào cờ cuối cùng trong đời học sinh của mình. Và em vào lớp với một cái cặp sách rất nặng nhưng em cũng chả biết là chứa trong đó những gì? Em không hề chuẩn bị bài vở cho các môn học của ngày hôm ấy. Đến hai tiết học cuối thì em bị gọi lên bảng để trả lời câu hỏi kiểm tra đầu bài của cô giáo dạy lý. Em không có vở bài tập, cũng không có vở lý thuyết. Em cũng không trả lời được câu hỏi nào của cô giáo. Em đã làm cô bực mình. Và cô đuổi em ra khỏi lớp. Em bước về ngăn bàn lẩy cặp sách và bước đi. cả lớp nhìn theo em. Học sinh thời ấy khá ngoan, hi hữu lắm mới bị đuổi ra ngoài, và thường là chờ cho đến hết tiết rồi lại vào lớp.
Nhưng đằng này em lại xách cặp bỏ đi luôn, cả lớp nghĩ em phản ứng tiêu cực theo kiểu học sinh cá biệt. Cô giáo dạy lý cũng nghĩ em có dấu hiệu nổi loạn của học sinh hư. Nhưng thực ra hôm ấy em còn tâm trí đâu nữa mà học. Em đến trường như một thói quen thôi. Em muốn nhìn lại lần nữa lớp học, nhìn lại lần nữa những khuôn mặt bạn bè, nhìn lại lần nữa chỗ ngồi của mình và nhìn lại lần nữa ngôi trường mà rất có thể em sẽ không bao giờ còn quay trở lại.
Nhưng xách cặp ra khỏi lớp rồi em lại chẳng biết đi đâu. Sân trường vào giờ học vắng vẻ, các dãy hành lang im phắc, em đi ra trụ cột cờ, ngồi bệt xuống đó nhìn đám mây tráng đang trôi vô định trên bầu trời mà lòng rỗng rễnh đến tê dại. Thỉnh thoảng lại có một thầy cô giáo đi ra từ Ban giám hiệu, từ thư viện, từ nhà để xe… Khi ngang qua sân trường, họ đều đưa mắt về phía em. Biết đâu cô chủ nhiệm sẽ đi ngang qua đây và nhìn thấy em thì sao? Em không muốn gặp cô chủ nhiệm vì em sẽ không thể trả lời được em ngồi ở đấy làm gì giữa giờ học như thế này. Nhưng em biết đi đâu bây giờ? về nhà ư? Gia đình em sắp xảy ra một biến cố lớn rồi. Em sẽ không bao giờ còn tìm lại được tuổi học trò nữa. Em chỉ còn vài tiếng đồng hồ để được nấn ná ở lại đây thôi. Vì thế em chưa muốn về. Emmuốn tiêu cho hết khoảng thời gian cuối cùng của mình sao cho thật ý nghĩa với mảnh sân này, ngôi trường này, lớp học kia và chúng bạn phổ thông của em. Em đi về phía vườn ươm. Anh biết rồi đấy. vườn ươm là niềm tự hào của trường chúng ta. Nhờ có vườn ươm này mà môn sinh học trở nên sinh động hơn. Anh và em ít ra cũng đã một lần được bước vào đây để học cách nuôi cấy các mô, tế bào sinh vật, học cách ghép cây, chiết cành, cách lai tạo và nhân bản các giống cây ăn quả sản lượng cao. Em định chui vào vườn ươm, đến một lùm cây nào đó, ngồi lặng lẽ ngắm khoảng sân trường vào giờ ra chơi cho đến tan buổi học mới về. Nhưng em nhìn thấy anh và các bạn anh đang đứng túm năm tụm ba học về cách ghép cành dâu. Mẩy năm đó đang có phong trào trồng dâu nuôi tằm nên các anh được thực hành môn sinh vật trên những thân cây dâu trồng thành từng luống trong vườn ươm.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.