Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

CHƯƠNG 2: BỒI HOÀN

Chia sẻ niềm đau, để nỗi buồn vơi nửa,

Ôi thôi xin đừng chia sẻ

Hãy dồn hết sang ta đây này.

-Alexander Pope, Elosia to Abelard

Trong Đại Thư Viện, đèn phù thủy đang chập chờn chớp tắt như một ngọn nến hấp háy trên giá đỡ, dù Tessa biết đó chỉ là cô tưởng tượng ra mà thôi. Đèn phù thủy, không giống lửa hay đèn khí đốt, có vẻ không bao giờ ngừng sáng hay có thể lụi tàn.

Thế nhưng mắt cô thì đã bắt đầu mỏi, và nhìn vẻ mặt những người còn lại, cô biết mình không phải là người duy nhất thấm mệt. Tất cả đang quây quần bên một chiếc bàn dài, với Charlotte ngồi đầu bàn, Henry bên phải Tessa, tiếp đó là Will và Jem. Chỉ có mình Tessamine là tách ra xa hẳn. Còn trên mặt bàn thôi thì đủ loại văn kiện giấy tờ – báo chí rồi sách cũ, những cuộn giấy da dê kín đặc những con chữ viết tay loằng ngoằng, rồi cả bảng phả hệ của rất nhiều dòng họ Mortmain, lịch sử ngành chế tạo người máy, liên tu bất tận đủ loại sách về phép ràng buộc và triệu hồi, mọi báo cáo về câu lạc bộ Xứ Quỷ mà hội Tu Huynh Câm lấy ra được từ kho lưu trữ văn kiện của họ.

Tessa được giao nhiệm vụ đọc báo, tìm các mẫu tin về Mortmain cũng như công ty vận tải đường biển của ông ta, và mắt cô bắt đầu mờ đi, chữ nghĩa mặc sức nhảy nhót trên các trang giấy. Cô nhẹ nhõm hẳn khi Jessamine vừa đẩy cuốn sách – Bàn về những cỗ máy ma thuật – sang bên, vừa lên tiếng cắt ngang sự im lặng, “Charlotte, em nghĩ chúng ta đang lãng phí thời gian.”

Charlotte chau mày ngước lên, “Jessamine, nếu không muốn, em không cần ngồi lại đây. Chị phải nói thế này: Không ai trong những người ngồi đây nghĩ rằng em sẽ giúp, và vì em chẳng mấy khi có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nên chị không thể không băn khoăn liệu em có biết mình phải tìm gì không. Nếu chị đưa cho em hai câu thần chú, em có biết đâu là thần chú ràng buộc và đâu là thần chú triệu hồi không?”

Tessa không thể không ngạc nhiên. Charlotte chẳng mấy khi khắt khe với ai trong số họ. “Em muốn giúp mà,” Jessie hờn dỗi. “Những thứ máy móc của Mortmain suýt giết chết em. Em muốn ông bị bắt và bị trừng phạt.”

“Không phải.” Will mở một cuộn giấy da dê cũ tới độ kêu sột soạt, và nheo mắt nhìn từng kí tự đen thẫm trên giấy: “Em muốn anh trai Tessa bị bắt và bị trừng phạt, vì đã khiến em tưởng anh ta yêu em trong khi thật ra không phải như vậy.”

Jessamine đỏ mặt. “Không phải. Ý em là… hừ! Charlotte, Will bắt nạt em!”

“Và mặt trời mọc ở đằng đông,” Jem nói, chẳng rõ với một ai.

“Em không muốn bị đuổi cổ khỏi Học Viện vì không tìm ra Ông Chủ,” Jessamine nói tiếp. “Thế khó hiểu lắm sao?”

“Em sẽ không bị tống cổ khỏi Học Viện. Người phải ra đi sẽ là Charlotte. Anh chắc nhà Lightwood sẽ để em ở lại. Còn Benedict có tới hai cậu con trai đã đến tuổi lập gia thất. Em nên mừng mới đúng.” Will bảo.

Jessamine nhăn nhó. “Họ là Thợ Săn Bóng Tối. Anh làm như em sẽ kết hôn với Nephilim ấy.”

“Jessamine, em là Nephilim đấy nhé.”

Trước khi Jessamine kịp đáp trả, cửa thư viện bật mở và Sophie cúi đầu bước vào. Chị nói nhỏ với Charlotte vừa đứng lên. “Tu Huynh Enoch đã tới,” Charlotte thông báo cho cả nhóm. “Chị phải tiếp chuyện anh ấy. Will, Jessamine, cố đừng giết nhau khi vắng mặt chị. Henry, nếu anh có thể…”Giọng chị nhỏ đi. Henry đang chú tâm đọc một cuốn sách – Chuyên khảo về những cỗ máy cơ khí xuất chúng của Alec-Jazari – và không hề để ý tới chuyện quanh mình. Charlotte giơ tay lên trời và rời phòng cùng Sophie.

Ngay khi cửa khép lại sau lưng Charlotte, Jessamine lườm Will một cái rõ độc. “Nếu anh nghĩ em không có kinh nghiệm giúp người, vậy sao bạn ấy ở đây?” Cô nàng chỉ Tessa. “Em không muốn bất lịch sự, nhưng anh nghĩ cô ấy phân biệt được thần chú ràng buộc và thần chú triệu hồi à?” Cô nàng nhìn Tessa. “Này, bồ làm được không? Mà nói mới nhớ, Will, anh chẳng mấy khi tập trung nghe giảng, thế sao anh phân biệt được thần chú ràng buộc và công thức làm bánh soufflé chứ?”

Will ngả người ra ghế và mơ màng nói. “Ta không phải đồ dở hơi; chừng nào gió còn thổi từ phương nam, chừng đó ta còn phân biệt được đâu là diều hâu và đâu là cưa tay.”

“Jessamine, Tessa có lòng tốt muốn giúp, mà chúng ta lại đang thiếu người,” Jem nghiêm túc nói. “Will, thôi trích dẫn Hamlet đi. Henry…” Anh hắng giọng. “HENRY.”

Henry ngước lên và chớp mắt. “Sao thế, vợ?” Anh lại chớp mắt và nhìn quanh. “Charlotte đâu rồi?”

“Chị ấy vừa đi nói chuyện với Tu Huynh Câm,” Jem có vẻ không giận vì bị Henry nhầm là vợ mình. “Mà, tôi e quan điểm của tôi nghiêng về phía Jessamine hơn.”

“Vậy là mặt trời mọc đằng tây rồi,” Will, có vẻ đã nghe thấy lời nhận xét lúc trước của Jem, nói.

“Nhưng vì sao?” Tessa hỏi. “Giờ chúng ta đâu thể bỏ cuộc. Thế chẳng khác nào dâng Học Viện đến tay lão Benedict Lightwood xấu tính.”

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x