Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

ÔNG HỌA SĨ QUAY LẠI HỎI NGƯỜI BẠN GÁI:

– Bà nghĩ thế nào? Quang cảnh tuyệt đẹp bà nhỉ? BOOKAHOLIC CLUB | Making Ebook Project Trước đó một giờ, mưa giông đã trút xuống trên khắp vùng Malacca. Bên trên những ngôi nhà đông đúc, các mái ngói đỏ thắm, bóng loáng nổi bật giữa những lùm cây um tùm miền nhiệt đới. Những tảng mây mang đầy hạt mưa tẩu tán dần, để lộ những tia nắng le lói đó đây; nhưng mặt biển vẫn đục ngầu dưới lớp mây đen như bức tranh dần u tối. Trong khi hai người mãi đứng ngắm, cảnh trí sáng dần; cây cỏ vui tươi hơn, nhưng không hoàn toàn rực rỡ vì các màu sắc vẫn còn nặng vẻ thâm u.

Ở đằng xa, bán đảo Đen duỗi dài trên mặt biển. Trong ánh nắng, những hàng dừa màu xanh đậm như đua chen với màu xanh thăm thẳm của nước biển bao quanh thành phố kết thành những màu sắc xinh đẹp, ánh sáng di động mỗi lúc tiến dần ra đại dương. – Mình đến thật đúng lúc. Rồi ông họa sĩ trèo lên một con dốc thoai thoải hướng về những phế tích của một ngôi thánh đường Thiên Chú giáo.

Một người Mã Lai với cái lưỡi hái cán dài, đang cắt cỏ trên sườn đồi. nhưng khi trông thấy họ, y ngạc nhiên dừng tay để nhìn Saeko Takano mà dáng dấp trong bộ ki-mô-nô, tạo ra một cảnh tượng đặc thù của mùa Hạ xứ Phù Tang. Tại các nước ở miền Nam này, ngay cả những người Nhật cũng không khỏi chú ý đến nàng. Ngày trước, ở Đông Kinh, có lẽ ngoại trừ tại phòng khách của một vài khách sạn và khu diễn kịch Kabuki, thì chỉ có các cô ca kỹ mới dám lôi kéo sự chú ý và gợi cho người ta một cảm giác kiều diễm, thanh cao bằng chiếc áo ki-mô-nô.

Trong khi những người vốn thường dùng ki-mô-nô trút bỏ nó, khi đến Tân Gia Ba thì Saeko Takano ngược lại đã đem theo cả một lô y phục Phù Tang, mặc dầu tại Nhật nàng mặc Âu phục. Đôi khi nàng mặc bộ ki-mô-nô với một dãy thắt lưng màu sắc đơn thuần và những người gặp nàng không khỏi tự hỏi, người thiếu phụ quý phái đó là ai? Nhưng có khi nàng cũng thay đổi cách thức và mặc không chút ngượng ngùng một chiếc ki-mô-nô bằng gấm trắng với những hình màu sặc sỡ.

– Bà làm y ngạc nhiên.

– Dạ, sao ạ?

– Tôi nói là gã Mã Lai kia kinh ngạc khi trông thấy bà. Người ta có thể tưởng tượng ra quá khứ của người thiếu phụ đó. Làn da trắng nõn, chắc hẳn đã được săn sóc nhiều và nét mặt nàng tươi sáng mỗi khi nàng nhoẻn miệng cười.

– Bộ y tưởng tôi là ma sao chớ! – Không phải. Chẳng qua là một mỹ nhân thì ở đâu cũng đẹp cả, ngay ở các nước xa xôi. BOOKAHOLIC CLUB | Making Ebook Project

– Ông Onokazi, ông quả khéo khen lắm!

– Dạ, đâu có. Từ một cây “bunga” Trung Quốc phủ đầy hoa trắng to, mùi hương thoảng đến với hai người, nồng nặc sau cơn giông. Tất cả cây cối, thảo mộc và cả đất đai đều tỏa hương thơm ngào ngạt. Họ bước vào trong ngôi thánh đường hoang phế, mái ngói đã sụp đổ để lộ bầu trời. Qua các khe hở của bốn bức tường, cây con đâm cành lá như những chòm râu rậm rạp. Biển xanh xuất hiện bên kia khung cửa sổ đổ nát.

– Ồ! Nhà thờ trống không à?

– Trước kia, người Bồ Đào Nha đã xây ngôi thánh đường này. Khi người Hòa Lan tấn công vào, họ phá hủy luôn công trình kiến trúc này vốn được được xây vào khoảng năm 1600, nghĩa là từ ba trăm năm nay.

Bên trong trống trơn nhưng trên nền đá vẫn còn một tấm bia mộ lớn viết đầy chữ La Tinh. Hài cốt của Thánh Phan-xi-Cô Xa-Viê, người đã từng đến Nhật rao giảng đạo Thiên Chúa vào thời đại Nobunaga, đã được đặt tại ngôi đền này. Một vài tấm đá mộ khác bên trên có khắc hình tàu, hình gia biểu và những chữ viết được dựng dọc theo các bức tường và người ta không thể biết trước kia chúng được đặt chỗ nào. Một vài tấm có mang hình sọ người với hai khúc xương tréo nhau, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy ở nơi tôn nghiêm này. Không tỏ vẻ lưu tâm nhiều đến những phế tích trên, Saeko nhìn bâng quơ quanh mình. Cỏ phủ đầy chánh diện và lòng thánh đường. Người ta chỉ nghe tiếng hót của những con chim nhỏ trong những khóm cây rậm lá.

– Đấy, chỉ có thế.

– Chỗ này thích thật.

– Hôm trước, tôi đến đây vào lúc hừng đông, nhà thờ đầy cả dơi bay loạn xạ. Lịch sử, một thú đam mê của người họa sĩ lại nhập vào tâm trí ông ta. BOOKAHOLIC CLUB | Making Ebook Project

– Trước kia, vùng này do một quyền tộc bản xứ cai trị. Rồi người Bồ Đào Nha đến chế ngự cả vùng này và xây một tòa lâu đài. Rồi đến phiên người Hòa Lan đến chiếm cứ xứ này. Sau đó là người Anh và cuối cùng là người Nhật. Bây giờ đến lượt ai? Thật ra thì vùng này cũng chẳng khác gì một cái nốt ruồi nhỏ.

– Cảnh trí chung quanh thật đẹp. Ông Onokazi, ông có thích ghi lại bằng một bức họa không?

– Không, tôi sợ làm bà về trễ.

– Không hề gì đâu. Abdullah sẽ đưa tôi đi thăm thành phố, rồi sau đó tôi sẽ trở lại đón ông. – Như vậy thì thật tuyệt, có điều là bà muốn mua sắm thì bà sẽ thất vọng vì không có gì để mua sắm đâu. – Đàn bà đi một mình có gì nguy hiểm không?

– Không đâu, thành phố này yên và bầu không khí ở đó cũng khá thuận lợi. Tôi chẳng hạn, tôi vào khắp nơi mà chẳng phải lo ngại gì cả. Bà biết không, đây là một thành phố cổ kính có cả một quá khứ, chớ không như Tân Gia Ba, nơi người ta chen chúc trên một miếng đất mới, trong một bầu không khí ô nhiễm.

Nhưng thành phố này nhỏ lắm. Nếu bà muốn tìm ai bằng xe hơi, bà chỉ cần mất hai chục phút là tìm ra ngay. Viên tài xế đã đến bên người Mã Lai đang cắt cỏ và cả hai ngồi nói chuyện dưới đất một cách nhàn hạ. Saeko cất giọng êm đềm gọi anh ta: – Abdullah! Y cúi gập người chạy nhanh lại. Chẳng mấy chốc, chiếc xe bong loáng lướt nhẹ trên triền dốc và biến mất sau bóng cây xanh mát. “Đi mua sắm”, ông họa sĩ vu vơ tự nhủ.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x