
Rạp Chiếu Phim Thời Gian – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CHƯƠNG 2. BÍ MẬT CẤT GIẤU
Rốt cuộc như thế nào là hận?
Có lẽ là hy vọng ai đó biến mất mãi mãi khỏi thế giới này.
Nhiều khi Thù Du chẳng thể khống chế được những suy nghĩ của mình, cô quá giàu trí tưởng tượng và những gì cô tưởng tượng đều liên quan đến sự biến mất.
Mỗi ngày tan học, cô đều chầm chậm lê từng bước lên cầu thang của tòa nhà phía Bắc đơn nguyên 3. Tưởng tượng căn nhà trống trải không một bóng người, cô bước vào, chuông điện thoại reo lên, giọng mẹ cô khản đặc trong điện thoại, ông nội mất rồi.
Khi ngồi trong lớp, tưởng tượng giáo viên chủ nhiệm đẩy cửa bước vào gọi cô ra ngoài, giọng nghẹn ngào ân cần nắm lấy tay cô, “Thù Du à, mẹ con gặp tai nạn giao thông không qua khỏi.”
Ở Nặc Thành, hơn nửa thời gian trong năm đều là mưa, ngay cả giữa mùa đông, sấm sét vẫn cứ xuất hiện như trời hè. Mỗi khi cô cùng Diana nắm tay nhau tung tăng về nhà qua những tán cây phượng vĩ, đầu cô lại không ngừng hiện ra viễn cảnh sấm sét bất ngờ ập đến, Diana hét lên rồi biến thành tro bụi.
Sau này khi đã đi làm, trong nhóm có một đồng nghiệp nữ khó ưa. Mỗi khi cô ta cầm trên tay vé máy bay và nói “tôi đi công tác”, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh chiếc máy bay nổ tan tành trên không trung.
Thù Du thường có một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong giấc mơ ấy luôn xuất hiện một cánh cửa, đẩy cánh cửa ra là thấy bầu trời hoàng hôn đỏ rực sau rạp chiếu phim cùng hai tòa dân cư phía Bắc và phía Nam, khói xám bốc lên từ sân nhà Diana, mẹ A Sách ra ngoài đổ bã thuốc bắc, Hạ Quả phơi đồ lót ngoài ban công, con đường hẹp có vài chiếc xe qua lại. Tất cả đều y như ở ngoài đời thực, chỉ riêng rạp chiếu phim Nặc Thành là biến mất. Khu vực đó đất cháy xém, mọc lên một cây lựu khổng lồ, phủ đầy những quả lựu chín mọng. Cô bước tới, ngước nhìn lên định đưa tay hái lấy một quả, nhưng bỗng nhiên những quả lựu căng tràn đẹp đẽ đó đều biến thành hình ảnh ông nội nằm trên giường, Diana trong bộ váy mới, người mẹ vung vẩy chiếc muôi to, cùng với tất cả những người cô đã tưởng tượng sẽ biến mất trên thế giới này.
Tiếng chuông điện thoại công ty reo lên, Thù Du giật mình tỉnh giấc ngủ trưa: “Quầy tiếp tân có người tìm.”
“Tôi qua ngay đây.”
Thù Du xoa xoa thái dương đau nhức, vơ lấy thẻ nhân viên rồi đeo lên chiếc cổ cứng ngắc, xỏ đôi giày cao gót tám phân rồi nhanh chóng bước tới quầy lễ tân.
Nửa tháng trước, đồng nghiệp đều nói màu sắc xu hướng của năm tới sẽ là màu hồng phấn sơn thù du, sự nghiệp của Thù Du chắc chắn sẽ thăng tiến. Kể từ giây phút đó, cô chưa có một ngày nào được thuận lợi, liên tiếp gặp phải hai ba khách hàng cãi nhau, làm mất hợp đồng, vừa đi cô vừa nghĩ không biết hôm nay lại là chuyện gì nữa đây.
Nhưng cho dù có hàng ngàn cái cúi đầu chán nản bên trong thì cũng phải nắm chắc hàng ngàn dáng vẻ tự tin để thể hiện ra bên ngoài. Cô điều chỉnh ánh nhìn mệt mỏi thành chế độ tràn đầy năng lượng, giống như có một luồng sức mạnh nào đó đột nhiên truyền đến. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền hòa của A Sách tại khu sảnh chờ, cô sững người:
“Sao lại là cậu.”
“Xe của mình sẽ trở về Nặc Thành vào buổi tối, cà phê chút nhé.”
Dáng vẻ của A Sách như thể họ vừa mới gặp nhau hôm qua. Hơn mười năm không gặp, không phải câu đầu tiên nên là “lâu rồi không gặp” sao? Thù Du nghĩ.
Mười phút sau họ ngồi tại quầy cà phê dưới tầng, trên bàn là hai ly cà phê nóng hổi, le lói vài tia nắng xuyên qua kẽ lá giúp cho ngày đông hôm ấy ấm lên đôi chút.
Hai bàn tay Thù Du xoắn lại, đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu, cô mơ hồ vui mừng nhưng phần nhiều là sợ hãi. Sợ cậu sẽ mở đầu bằng câu “Cậu còn nhớ xxx không?” Sợ cậu nhắc đến bất cứ cái tên nào ở khu rạp chiếu phim, cô sợ đến nỗi nghĩ thôi mà đã nổi cả da gà.
Nhưng dĩ nhiên điều gì đến cũng sẽ đến.
A Sách nói cậu vừa xem buổi biểu diễn của Hạ Quả ngày hôm qua, “Tận mắt nhìn thấy cậu ấy tự tin tỏa sáng trên sân khấu như vậy, thật không thể tin nổi.”
Thù Du cười nhạt, chàng trai dường như chẳng có chút thay đổi nào về ngoại hình này có lẽ vẫn thích Hạ Quả. Vậy những người cô hận năm đó, cô vẫn hận họ chứ?
Cậu lại nói, “A Rong vốn là bậc thầy của rạp chiếu phim, hình như bây giờ cũng đang làm phim.”
“Năm đó thành tích học tập của cậu là tốt nhất, bây giờ ra dáng quá.”
“Tớ thích xem thông tin của mọi người trên mạng xã hội, bây giờ ai làm gì tớ đều biết cả, giống như tớ được rời khỏi thành phố nhỏ Nặc Thành và sống cuộc sống đầy màu sắc vậy.”
Những cái tên lần lượt xuất hiện khiến cô càng lúc càng căng thẳng. Hai tay nắm chặt cốc cà phê, chờ đợi cái tên được nhắc đến như chờ đợi phán quyết của tòa án – Diana.
Suốt thời niên thiếu, Diana là người bạn duy nhất của cô.
Hai tòa nhà tại khu rạp chiếu phim thật ra chỉ là tòa nhà ba tầng, vì tầng ba khá nhỏ, nên một nửa tầng bốn cũng là các phòng ở, một nửa là sân thượng. Có một căn phòng ai nấy đều ngưỡng mộ đó là căn nhà của Lão Hồng Quân, căn số 305 đơn nguyên 3, tòa phía Bắc, nơi Thù Du sống cùng ông nội và mẹ.
Ngày nào cũng vậy, người ông liệt nửa người của cô cũng xắn tay áo lên cho cô xem những vết sẹo dài trên cánh tay gầy guộc nhăn nheo, rồi lại vén áo lên cho cô xem những vết thương do đạn bắn trên thắt lưng bên hông. Ông nói khi cô đút cơm cho ông ăn, khi cô lau mặt cho ông, khi cô giúp ông uống thuốc. Nếu như cô dám tỏ ra dù chỉ một chút sự khó chịu, ông nội sẽ tức giận nói: “Không có sự hy sinh của chúng tôi những năm đó, liệu có căn nhà như thế này không, có thể sống cuộc sống như thế này không?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.