Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

LÁ THƯ KHÔNG ĐỢI MÀ ĐẾN NEW YORK, THÁNG HAI 1873

Người đàn ông mang danh Prospero Người Mê Hoặc[2] nhận được rất nhiều thư từ qua văn phòng nhà hát, nhưng đây là lần đầu tiên một phong thư gửi đến ông thông báo một vụ tự tử, và cũng là lần đầu tiên thư được cẩn thận ghim vào áo khoác của một bé gái lên năm.

Vị luật sư đưa cô bé đến nhà hát không chịu giải thích bất chấp sự phản đối của viên quản lý nhà hát, chỉ để cô bé lại rồi vội vã rời đi sau khi khẽ nhún vai và nhấc mũ chào một cái.

Chẳng cần đọc thư người quản lý nhà hát cũng biết cô bé này được ủy thác cho ai. Đôi mắt sáng ngước nhìn qua những lọn tóc nâu lòa xòa là phiên bản nhỏ hơn, tròn xoe hơn cặp mắt của vị ảo thuật gia.

Người quản lý nắm lấy tay cô bé, những ngón tay xinh hờ hững bám vào tay ông. Cô bé không chịu cởi áo khoác dù trong nhà hát rất ấm, và chỉ kiên quyết lắc đầu khi ông hỏi tại sao.

Ông đưa cô bé đến văn phòng của mình, chẳng biết phải làm gì với nó. Cô bé lặng lẽ ngồi trên một cái ghế không mấy dễ chịu, dưới một hàng những bích chương đóng trong khung, mang hình ảnh những sự kiện biểu diễn đã qua, và xung quanh là những hộp đựng vé và hóa đơn. Người quản lý nhà hát mang cho cô bé tách trà và một viên đường, nhưng trà cứ ở nguyên trên bàn, không được đụng đến, và dần nguội ngắt.

Cô bé không mảy may nhúc nhích ngọ nguậy trên ghế. Nó ngồi bất động một cách hoàn hảo, hai tay đặt trên lòng. Ánh mắt một mực nhìn xuống, chăm chăm vào đôi ủng gần như không chạm tới sàn. Có một vết trầy nhỏ ở phần mũi của một chiếc ủng, nhưng dây ủng được thắt nơ rất gọn gàng.

Chiếc phong bì dán kín vẫn được ghim ở khuyết áo thứ hai từ trên xuống của cô bé, cho đến khi Prospero tới. Cô bé nghe thấy tiếng Prospero trước khi cửa mở, bước chân ông nặng và trầm vang qua sảnh, không như người quản lý nhà hát đã đến và đi vài lần, lần nào cũng êm như mèo.

“Cũng có một… bưu kiện cho anh,” người quản lý nói khi mở cửa, kéo vị ảo thuật gia vào cái văn phòng chật chội trước khi nhanh chân lướt ra khỏi phòng để đi trông nom những sự vụ khác trong nhà hát, chẳng ham hố gì ở lại chứng kiến màn hội ngộ này.

Ảo thuật gia quét mắt khắp văn phòng, một tay cầm xấp thư, vạt áo chùng nhung đen viền bằng thứ lụa trắng một cách đáng kinh ngạc đổ xuống sau lưng. Ông nghĩ sẽ thấy một cái hộp bọc giấy hay hòm gỗ. Chỉ khi cô bé con ngước lên nhìn bằng đôi mắt giống hệt mắt ông, thì ảo thuật gia mới vỡ lẽ viên quản lý nhà hát muốn nói đến điều gì.

Prospero Người Mê Hoặc lập tức phản ứng trước cuộc hội ngộ với con gái mình bằng một câu tỉnh queo: “Rõ của khỉ!”

Cô bé con chuyển sự chú ý trở lại đôi ủng.

Ảo thuật gia đóng cánh cửa sau lưng lại, thả xấp thư xuống bàn cạnh chén trà trong khi nhìn cô bé.

Ông dứt phong thư khỏi áo khoác của cô bé, mặc chiếc ghim cài còn móc ở khuy áo.

Chữ trên phong bì viết nghệ danh của ông và địa chỉ nhà hát, nhưng thư bên trong chào đón ông bằng tên thật, Hector Bowen.

Ông đảo qua nội dung thư. Nếu người viết có mong đợi thư khiến ảo thuật gia mủi lòng đôi chút, thì người đó ắt phải hoàn toàn thất vọng. Ảo thuật gia chỉ dừng lại ở điểm duy nhất ông cảm thấy có liên quan: cô nhóc này giờ được đặt dưới sự trông nom của ông, nó rõ ràng là con gái ông và tên nó là Celia.

“Lẽ ra bà ấy phải đặt tên con bé là Miranda chứ,” người đàn ông vẫn được biết đến với cái tên Prospero Người Mê Hoặc nói với cô con gái, rồi thích thú bật cười. “Nhưng chắc bà ấy chẳng đủ đầu óc mà nghĩ ra được cái tên ý tứ sâu xa như thế.”

Chén trà trên bàn bắt đầu rung rung. Nước trà sóng sánh mặt chén khi những vết nứt chạy ngang dọc trên bề mặt men, và rồi chiếc chén vỡ tan thành những mảnh sứ có vẽ hoa. Nước trà nguội lạnh tràn trên đĩa và nhỏ tong tong xuống sàn, để lại những vệt ướt chạy dọc theo mặt gỗ bóng loáng.

Nụ cười của ảo thuật gia vụt tắt. Ông nhíu mày liếc chiếc bàn, nước trà loang tung tóe bắt đầu tụ lại từ sàn nhà. Những mảnh nứt vỡ thu về và chắp lại quanh khối nước cho đến khi chiếc chén hoàn toàn trở lại như ban đầu, dải khói nóng khẽ cuộn lên từ mặt chén.

Cô bé con tròn mắt nhìn tách trà.

Hector Bowen nâng mặt con gái trong hai bàn tay đeo găng, chăm chú quan sát nét mặt cô bé một lúc trước khi buông ra, ngón tay ông để lại những dấu đỏ dài trên má cô bé.

“Có thể con là một đứa hay đấy,” ông nói.

Cô bé không đáp.

Vài tuần tiếp theo đó, nhiều lần ông cố đặt tên lại cho con gái, nhưng cô bé không đáp lại cái tên nào khác, trừ Celia.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x