
Sả Chanh Ngày Hạ – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Sả Chanh Ngày Hạ của tác giả Macchiato
CHƯƠNG 2: Chúng ta chờ đợi tình yêu, nhưng lại để lỡ nhau
Tôi không khóc.
Xạo đấy.
Ngày tôi biết tin Trình Dịch ra nước ngoài, vừa khéo đúng ngày công bố kết quả thi lên cấp ba, tôi không ăn không uống, nhốt mình trong phòng, khóc lóc ròng rã đúng ba ngày. Đến mức bố mẹ đứng ngoài cửa phòng thì thầm bàn tán: “Thi được từng này đều trong dự tính rồi, có ai trách nó đâu…”
Nghe thấy vậy tôi càng khóc to hơn.
“Áp lực học hành lớn thế, gửi nó đi học cao đẳng nghề hệ 5 năm cho xong…”
“Thời sự đưa tin có thí sinh nhảy lầu đấy, hay mình khóa cửa trên sân thượng vào?”
Cuối cùng, anh trai đi ngang cửa phòng tôi, thản nhiên buông một câu ẩn ý lồ lộ: “Chỉ vì một cái cây, từ bỏ cả cánh rừng, hà tất!”
Giọng anh không lớn, ngăn cách bởi cánh cửa mỏng manh, len lỏi vào còn có mùi gà viên chiên lay động lòng người, tôi mở cửa đánh “rầm”, nhanh nhẹn nẫng lấy túi gà chiên to nhất trong tay anh, mắt sưng húp giọng khàn đặc hỏi: “Đồ uống ở đâu? Em muốn uống thật lạnh!”
“Ngăn thứ hai tủ lạnh, có nước ép, nước có ga, còn cả trà và coca, rất nhiều lựa chọn, tự đi lựa đi, kiểu gì cũng có thứ mày thích.” Anh ung dung nói.
Trình Dịch! Cậu là thứ cóc khô gì? Chẳng qua chỉ hơi đẹp trai một chút, học hơi giỏi một chút, vì một cọng cỏ khô như cậu mà từ bỏ cả cánh rừng, tôi bị lỗ lớn rồi! Anh tôi nói đúng! Trong cánh rừng bất tận kia có bao nhiêu lựa chọn, bà đây không tin không chọn được một cây thông lấp lánh ánh vàng!
Tôi thi đỗ trường cấp ba công lập xếp hạng trung bình gần nhà nhất. Ớ đây nam nữ học chung trường nhưng không chung lớp, hai tòa giảng đường ngăn cách bởi một sảnh chung, nam sinh một tòa, nữ sinh một tòa.
Trong sảnh trồng mấy cây tương tư, ngoài ra còn có thêm đầm sen nhỏ, mỗi khi tan học, thường thấy nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, dựa trên lan can hành lang ngóng sang nhau, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đặc biệt chốn vườn trường, vì chuyện này mà khu giảng đường của nữ sinh bị gọi đùa là “hòn vọng phu”.
Ai nấy đều đi con đường riêng.
Lý Tuyết Nhi, vì chuyện luân chuyển công tác của bố, thi đỗ trường cấp ba nữ sinh Cao Hùng nhưng không nhập học mà theo gia đình ra nước ngoài học tập, nghe nói là sang Anh.
Giang Giai Lăng thi trái tuyến đỗ vào trường cấp ba nữ sinh Đài Nam, mẹ nó thấy phong cách học tập ở Đài Nam thật thà chất phác, kiên quyết ép nó thi trái tỉnh, sau khi thi đỗ phải ở ký túc xá của trường suốt ba năm.
Tôi rất ngưỡng mộ nó có thể xa nhà tự lập, nhưng Giang Giai Lăng lại nói sống ở đó chẳng khác gì trong am ni cô.
Còn Bưởi, điểm thi cao bất ngờ, tên chuyên đội sổ còn có thể thi đỗ vào trường cấp ba nam sinh Cao Hùng, nhưng lại đăng ký học cùng trường với tôi, tôi hỏi nó tại sao cam lòng hạ mình nơi miếu nhỏ, vị thiếu gia lập tức trả lời: “Một là vì gái, hai vì không muốn bắt xe!”
Tôi thay nó chú thích thế này: Vì gái, bảo tên này sống ở một nơi không có gái ba năm, chẳng khác gì bắt nó ăn chay ba năm, thôi đừng mơ.
Điều thứ hai căn bản do lười, bớt được thời gian bắt xe, đồng nghĩa với việc mỗi sáng nó có thể ngủ nướng thêm chút, sau khi tan học có thể về nhà ăn cơm sớm hơn chút! Những học sinh hạ cố vào trường như nó ắt được lấy lễ báo đáp, nó vào lớp chuyên toán, lớp duy nhất nam nữ học chung trong trường.
Tôi ngồi trong phòng học mới, vị trí mới, nhìn quanh quất, ngó nghiêng một hồi, nỗi hụt hẫng chợt dâng trào, miệng cắn bút như kẻ mất hồn.
“Hi! Vương Hiểu Hạ!” Một giọng nói dịu dàng kéo tôi quay trở về với hiện thực. Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ra là cô bạn ngồi bàn dưới, khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn, đôi mắt sáng tròn xoe, tràn ngập vẻ vui tươi đang nhìn tôi.
Tôi vừa ngại ngùng gật đầu chào, vừa lục lọi trong mớ ký ức có hạn của mình những bạn gái đã học cùng từ nhỏ đến lớn, bạn gái sao, ba phút sau, ký ức dần cạn kiệt, tôi đành hỏi: “Cho hỏi… trước đây bọn mình có quen nhau không?”
“Không quen.” Cô ấy mỉm cười nói: “Nhưng tớ nhận ra cậu, tháng Năm vừa rồi tham gia cuộc thi ký họa nhà máy đường, cậu mượn hộp màu của tớ.”
Hình như có chuyện đó!
Quả Bưởi chết giẫm kia dùng hết sạch màu bột đen của tôi, hại tôi phải đi mượn của người khác.
“Hì hì! Trí nhớ cậu tốt thật đấy.” Tôi xấu hổ gãi đầu.
“Cũng bình thường thôi! Bức tranh của cậu khiến tớ vô cùng ấn tượng, nên mới nhớ tên cậu. Hôm đó, cậu đã vẽ một đống đổ nát, đúng không? Đi cùng cậu còn có một cậu bạn cùng trường trông rất đáng yêu” Chưa nói hết câu, cô ấy đã phá lên cười.
“Ha ha ha! Nó vẽ một con đường chứ…” Tôi cũng bật cười.
“Hai người đúng là ‘cặp bảo bối’!” Cô ấy nói.
“Tớ với nó không phải ‘cặp’ đâu!” Tôi vội vã đính chính.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.