Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Trong khi mấy tay chơi bận rộn tính toán ăn thua, ông Yee khẻ khàng hất càm về phía cửa, ra hiệu cho Chia-chih.

Nàng lập tức liếc nhìn hai bà áo choàng đen ngồi cạnh nàng. May mắn thay, không bà nào có vẻ để ý tới. Nàng chung “tiền”, nhấp một ngụm trà, và bất chợt nói: ” Em thật đãng trí! Em phải đi công chuyện lúc ba giờ thế mà lại quên bẳng. Ông Yee có thể nào thế chỗ dùm đến lúc em trở lại không ạ?”

” Tôi không cho cô đi đâu cả!” Yee Tai-tai phản đối. ” Cô không thể chuồn đi như thế mà không báo trước cho chúng tôi biết.”

” Nhè ngay lúc tôi đang hên nữa,” bà áo choàng đen vừa thắng ván vừa qua, càu nhàu.

” Mình có thể gọi chị Liao Tai-tai. Gọi điện thoại cho bà ấy đi nào, ” Yee Tai-tai nói tiếp với Chia-chih ” Ít nhất cô phải ở lại đến khi bà ấy tới.”

” Em phải đi ngay bây giờ ạ,” Chia-chih nhìn đồng hồ tay, “em sắp sửa trễ hẹn rồi đấy — Em có hẹn ở quán cà phê với một người môi giới. Ông Yee có thể thế chỗ em mà.”

” Chiều nay tôi bận,” ông Yee nại cớ. ” Ngày mai tôi sẽ chơi nguyên đêm.”

” Cái cô Wang Chia-chih này!” Yee Tai-tai thích gọi Chia-chih bằng nhũ danh của nàng, như thể họ đã quen nhau từ lúc còn là con gái. ” Tôi bắt đền cô vụ này — cô phải đãi tụi tôi ăn nhà hàng tối nay!”

” Chị không thể để cho khách của chị trả tiền, kỳ chết.” Ma Tai-tai phản đối.

” Tôi theo phe Yen Tai-tai,” bà áo choàng đen kia nói thêm.

Họ phải thận trọng trong lời ăn tiếng nói liên quan đến ngươì khách trẻ trung của bà. Mặc dù Yee Tai-tai lớn tuổi đủ để làm mẹ Chia-Chih, nhưng chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào để chính thức hóa mối liên hệ của họ, để nhận nàng làm con đở đầu. Tính khí Yee Tai-tai hơi bất thường, vào lứa tuổi của bà hiện nay. Mặc dù bà ưa thích có nhiều thiếu nữ trẻ đẹp cận kề — họ như các vì sao phản chiếu ánh huy hoàng lên vầng trăng mà họ xoay quanh — nhưng bà cũng chưa đủ già để không còn những thoáng ghen tương, ganh tỵ.

” Được rồi, được rồi,” Chia-chih nói. ” Em sẽ đãi các chị tối nay. Nhưng nếu bây giờ ông không thế chỗ cho em, ông sẽ không được mời đâu nhé.”

” Ông Yee làm ơn đi mà! Mạt chược mà chỉ có ba tay chán lắm. Ngồi đánh một chút thôi, trong khi chờ Ma Tai-tai gọi điện thoại kiếm người thế.”

” Tôi thật sự đã có hẹn trước.” Mỗi khi nhắc đến việc làm, giọng của ông Yee trầm xuống gần như không nghe được. “Thế nào cũng có người tới.”

” Ai cũng biết ông Yee luôn luôn bận việc,” Ma Tai-tai nói.

Không biết bà ấy có ngụ ý chi, Chia-chih tự hỏi, hay bà ta chỉ đang bực mình? Quan sát nụ cười giỡn cợt của ông ta, Chia-chih bắt đầu thấy câu nhận xét ấy của Ma Tai-tai phảng phất vẻ nịnh bợ, làm như bà ta hiểu rằng ông ấy muốn người khác ỷ ôi xin ông tiết lộ tình tiết của những trận chinh phục. Có lẽ sự thành công, nàng suy đoán, có thể làm cho những tay kín miệng sừng sỏ cũng phải động lòng.

Tình hình trở nên quá nguy hiểm. Nếu công chuyện không kết thúc hôm nay, nếu phải kéo dài ra, Yee Tai-tai chắc chắn sẽ biết tỏ tường.
Ông ta ra khỏi phòng lúc nàng vẫn còn phải giằng co mệt nghĩ với vợ ông. Sau khi thoát ra được, nàng quay về phòng riêng. Vứa chải vội lại mái tóc và tô điểm sơ sài xong — không đủ thời gian để thay áo — một gia nhân đã báo cho nàng biết xe hơi sẳn sàng đợi nàng trước cửa. Ngồi vào xe, nàng bảo người tài xế lái đến một quán cà phê; khi tới nơi, nàng cho bác tài về.

Vì còn đang giữa buổi chiều, quán cà phê gần như vắng ngắt. Phòng rộng, tường treo các ngọn đèn có chụp bằng lụa xếp nếp màu mơ chín, bày biện những chiếc bàn tròn nhỏ trải khăn vải jacquard trắng muốt — đây là một địa điểm tầm tầm, theo kiểu cũ. Dùng chiếc điện thoại trên quày, nàng quay số gọi. Chuông reng được bốn tiếng thì nàng cắt máy rồi lại quay số một lần nữa, thầm thì một mình ” gọi nhầm số”, e rằng nhân viên quày tính tiền thấy hành động của nàng kỳ khôi.

Đó là ám hiệu. Lần thứ nhi, ai đó trả lời.

“Hello?”

Cám ơn trời phật — K’uang Yu-min bắt máy. Ngay cả bây giờ, nàng vẫn cảm thấy khủng khiếp nếu phải nói chuyện với Linag Jun-sheng, mặc dù hắn ta luôn luôn cẩn thận chờ người khác trả lời điện thoại..

” Em đây,” nàng nói tiếng Quảng Đông. ” Mọi người đều khỏe?”

” Vâng, mọi người đều khỏe. Còn cô thì sao?”

” Em sắp sửa đi mua sắm chiều nay, nhưng em không biết chắc khi nào.”

” Không sao đâu. Chúng tôi sẽ đợi cô. Cô đang ở đâu thế?”

” Đường Hsia-fei”

” Được rồi.”

Im lặng.

” Không có gì nữa sao?” Đôi tay nàng lạnh, nhưng dù sao nàng cũng thấy có phần ấm áp nhờ vào một giọng nói thân quen.

” Không, không có gì khác”

” Không chừng em đi ngay bây giờ đây.”

” Chúng tôi sẽ tới, đừng lo lắng. Chút nữa gặp lại cô nhé.”

Nàng căt điện thoại và đi ra ngoài ngoắc một chiếc xe xích lô.

Nếu họ không hoàn thành kế hoạch hôm nay, nàng không thể nào ở lại nhà ông bà Yee lâu hơn nữa. — không thể được với lũ hùm beo mang đầy nữ trang đang rình mò nhất cử, nhất động của nàng. Đáng lẽ nàng nên viện một lý do nào đó để dọn ra khỏi nhà họ ngay sau khi câu được ông Yee. Ông ta có thể tìm cho nàng một chỗ nào đó: một hai lần chót họ đã gặp nhau ở các phòng chung cư, mỗi lần một chỗ khác nhau, bỏ trống khi người Anh hay người Mỹ dọn vào căn cứ của họ. Nhưng có lẽ điều ấy sẽ làm cho mọi việc phức tạp hơn nữa — làm sao nàng biết khi nào ông ta sẽ đến với nàng? Ông ta có thể thình lình đến bất kỳ lúc nào. Hay nếu họ ấn định một thời điểm cố định, công viêc khẩn cấp có thể làm ông bắt buộc phải hủy bỏ cuộc hẹn hò vào phút chót. Gọi điện thoại cho ông ấy cũng khó khặn, vì bà ta giám sát ông ấy chặt chẻ; bà ấy có thể có hàng tá bộ hạ thân tín gài sẳn ở mọi văn phòng của ông.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x