Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Bà bá tước

Đúng 10 giờ tụi tôi rời dốc Kẻ Cướp. Mady đi theo không hề do dự một giây… Kafi nằm sau rơ – moóc xe như thường lệ.

Trời vẫn đẹp, không một bóng mây. Bọn tôi cảm thấy hơi nóng nữa, vì suốt thời gian qua đã chịu đựng tiết lạnh quá nhiều.

Như bản đồ đã chỉ, con đường bằng phẳng với những hồ nuôi cá danh tiếng mà dân Lyon vẫn phàn nàn là đã gây nên sươmg mù cho vùng này.

– Mình chạy thẳng tới lâu đài đi. – Gnafron sốt ruột nói – Còn sớm mà ! Rồi sau đó hãy cắm trại !

Vừa ra khỏi ngôi làng Priolay, con đường đất chạy xuyên vào một khu rừng nhỏ. Một tấm bảng, chắc được viết từ thuở nào xa lắc, với dòng chữ lờ mờ “Lâu đài Tàng cổ Thụ” và một mũi tên cho bọn tôi biết hướng di. Mady nói:

– Sống ở giữa rừng như vậy chắc buồn lắm. Tớ không hiểu tại sao hồi xưa người ta có vẻ như muốn che giấu các tòa lâu đài…

Với con đường xấu này, bọn tôi phải đi hộ. Kafi lấy làm sung sướng vì nó nằm hoài tê cứng hết cả người. Sau khoảng một cây số, một bức tường cao sừng sững bất thần hiện ra với một cánh cổng sắt lớn cho phép nhìn thấy lâu đài khuất sau những tàng cây lớn và những thảm cỏ bỏ mặc không ai chăm sóc.

Nhìn từ xa lâu đài không lớn lắm, nhưng rất đẹp, làm người ta nhớ tới những tòa lâu đài dọc sông Loire. Phía bên phải cánh cổng sắt là ngôi nhà của người gác dan với mái ngói phủ đầy rêu. Một tấm bảng nhỏ gắn trên tường ghi mấy dòng chữ:

“Giờ tham quan từ 14 giờ đến 19 giờ, trừ ngày thứ ba. Giá vào cổng: 3 franc”.

Hề Xiếc tính leo lên cổng sát để dòm vô trong thì người gác dan đã bước ra càu nhàu rất dữ:

– Bộ không thấy bảng hả cậu ? Không mở cửa trước 2 giờ chiều !

Vua Còi stốp liền. Hơn nữa, hắn đâu hy vọng thấy con ma vào giờ này.

– Đi kiếm chỗ măm một chút đi ! – Bistèque đề nghị.

Mặt đất vẫn còn ẩm lạnh vì những cơn mưa vừa qua và những tàng cây che bóng làm Mady thấy ngần ngại. Cô đề nghị quay lui về ngôi làng kiếm một quán cà phê để nghe ngóng thêm.

Trong làng, không xa một cửa hàng “3 sao” ngó bộ không hợp túi tiền bọn tôi, có một quán nhỏ có tên là “Bìa Rừng Priolay”.

Chủ tiệm là một bà già đã thở phào một hơi sung sướng khi thấy một “đoàn” khách bước vô quán với một con chó bự.

– Bọn cháu không ăn đâu. Bọn cháu chỉ uống nước thôi. – Bistèque ấp úng.

– Không can gì ! Không can gì ! Mấy cháu dùng gì cũng dược.

Bà có vẻ thích súc vật, vì ngav lập tức Kafi chịu để cho bà vuốt ve.

– Con chó đẹp quá, – bà nói, – trước đây bọn tôi cũng có một con… Không phải như con này, mà là giống chó Brotong, lông dài tai cụp… Sau khi chồng tôi mất vài tuần, nó cũng chết theo vì buồn. Mấy cháu uống gì ? Có bia mới toanh dây.

Bà đem ra 2 can bia và nước khoáng, vẻ mặt hài lòng như thể bọn tôi kêu một món ăn tốn tới 30 franc. Bà nói tiếp:

– Ở đây có món đặc biệt là món trứng chiên rau cần, mấy cháu thích không ? Không đắt đâu, 2 franc mỗi phần.

– Được đó. – Mady quay về phía bọn tôi nói.

Và cô hạ thấp giọng:
– Bà chủ này có vẻ ưa nói chuyện… Tụi mình cứ kêu món trứng đó rồi tha hồ hỏi.

Quả là vậy. Khi bưng dĩa trứng còn hốc hơi thơm lừng ra, bà đã ngồi xuống bên cạnh bọn tôi như thể bọn tôi là khách hàng lâu năm và duy nhất của bù. Bà than thở cửa hàng bên cạnh đã giành khách của bà ngày chủ nhật. Nhưng bọn tôi không định nghe chuyện đó ! Tôi lợi dụng một lúc yên lặng dò hỏi:

– Bà có biết chuyện xảy ra ở lâu đài Tàng Cổ Thụ không ạ ?

– Mấy cháu định nói chuyện con ma đó chớ gì ?… Mọi người đang bàn tán um xùm về chuyện đó đó !…

– Bà đã thấy con ma đó chưa ạ ?

– Chưa. Nó không hiện ra ở trong làng. Nó chỉ hiện ra ở lâu đài. Tội nghiệp cho bà bá tước.

– Bà biết bà bá tước không ?

– Sao lại không ! Bọn tôi cùng tuổi nữa đó… Chỉ có điều sau này tôi ít gặp bả lắm. Bả không ra khỏi lâu đài vì bị phong thấp khá nặng, phải chống gậy… Hồi tôi còn nhỏ, thỉnh thoảng bả có rủ tôi vào trong vườn chơi, tính tình bả rất bình dân dù là một bà bá tước.

– Chắc bả giàu lắm phải không ạ ?.

– Không, trái lại. Phải nói là phá sản nữa kia. Chỉ có tòa lâu đài mà nó cũng hư hỏng lắm rồi, cần sửa nhiều chỗ lắm. May mà bả còn mấy bức tranh để trưng bày cho du khách. Bả sống nhờ tiền vô cổng. Nhưng khách ít lắm, chỉ có ngày chủ nhật là đông, và phải nhằm mùa nghỉ kia… Dù sao cũng đủ nuôi sống chín con người…

– Chín người ? – Mady trố mát. – Cháu cứ tưởng bà bá tước ở một mình.

– Bà bá tước nè, con gái là bà Mathilde, 32 tuổi góa chồng, và bốn đứa con nhỏ của bà Mathilde nè, rồi 2 vợ chồng người gác dan và cô giúp việc. Nhà rộng lắm. Mấy cháu thấy đó, cả một tòa lâu đài lận…

– Bà có cho là bà bá tước đã bày ra chuyện con ma để hấp dẫn du khách tới không ?

– A! Mấy cháu đọc báo! Không có đâu. Nếu bả bày ra chuyện đó thì bả đâu có sợ như vậy. Cả con gái của bả nữa. Tội nghiệp lắm. Không chừng có ngày bà đóng cửa lâu đài luôn, vì bả quá sợ… Nhứt là từ khi con chó bị giết chết.

– Họ có nuôi chó hả bà ?

– Một con chó xù mà bả hay dắt đi chơi và cũng để giữ nhà nữa. Một buổi sáng, người ta thấy nó nằm chết ở trong vườn. Lúc đó người ta cứ tưởng nó bị thú rừng vồ, một con cáo hay sói nào đó. Nhưng người gác dan quả quyết là con chó bị siết cổ hay bị nện vô đầu, bởi không tìm thấy một vết cắn nào. Mấy cháu thấy chưa ? Ai làm chuyện đó, nếu không phải là ma ?

– Bà tin là con ma đó có thiệt à ?

Bà chủ quán gật dầu:

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x