
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 19 – Con Thuyền Bạc – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CON THUYỀN BẠC
Đã gần bảy giờ khi cả nhóm bước lên kè sông Saône. Con thuyền buồm đậu cách chiếc cầu tàu Saint-Georges mấy mét phía tả ngạn, tức là đối diện với khu phố Saint-Jean khá nổi tiếng.
Không phải là một con tàu đóng với chủ định dùng làm quán ăn, mà là một chiếc thuyền buồm đích thực đã đi biển nhiều. Nhìn bề ngoài, nó không khác tí gì với một con thuyền vận tải trên sông, ngoài mội dải bạc… hay nói đúng hơn là dải thép không gỉ bao quanh toàn bộ con thuyền, phía trên mớn nước và những ô cửa sổ hình tròn, mười ô tất cả, trổ hầu như ngang mặt nước.
Trên boong tàu không có gì hết, trừ ở phía sau buồng hoa tiêu có khắc khá rõ: Thuyền Bạc.
Cả nhóm bồn chồn muốn xuống thuyền. Đang là giờ khai vị, nhưng đồ uống chắc phải đắt. Vả lại, họ cũng không thích những thức uống có cồn.
– Tuy vậy, – Tidou lên tiếng, – vẫn phải xuống hỏi tin tức, nhưng không cần xuống cả sáu người.
Cậu ta đề nghị Mady cùng xuống với mình và dặn Giác Đấu giữ không cho con Kafi chạy theo họ…
Nhiều người phục vụ mặc áo có viền bạc, đi lại, đưa món ăn. Sau quầy hàng, một người đàn ông, chắc hẳn là ông chủ, khoảng ngũ tuần, với gương mặt khá đặc biệt, khó quên. Đầu ông ta tựa một quả bóng rubi, hói ở giữa sọ, nhưng mỗi bên, che khuất hai tai, là hai lọn to tướng những sợi muối tiêu … những sợi tóc bạc, tóm lại, thật hợp với cái tên gọi con thuyền. Một chi tiết đặc biệt khác: mũi ông ta tựa một cái lưỡi dao cắm vào chính giữa mặt để phân cách hai con mắt quá gần nhau.
Hai người bạn không thể không dùng gì khi ngồi vào bàn. Tidou gọi hai ly nước trái cây. Lấy vẻ thờ ơ, như thể không có gì quan trọng, Mady hỏi anh ta có biết Angelo Moreira không.
– Angelo ?… người Bồ Đào Nha hả ? – anh chàng phục vụ hỏi lại. – Hầu như tối nào cậu ấy cũng tới đây chơi ghita trên thuyền này… Giọng hát hay lắm. Cô biết cậu ta hả ?
– Bạn học cùng trường đấy, nhưng đã hai hôm nay không thấy đến lớp.
– Chúng tôi cũng không thấy cậu ấy tới đây, và ông chủ lấy làm tiếc. Đúng tối hôm qua, có khách du lịch nước ngoài.
– Thế còn hôm kia ?
– Cậu ấy chơi đàn như thường lệ, tới nửa đêm. Tôi thấy cậu ta lên xe đạp, ghita mang sau lưng.
– Trông cậu ấy vẫn có vẻ bình thường phải không ? – Mady hỏi.
Anh chàng phục vụ nhìn hai người bạn, vẻ ngạc nhiên:
– Cô muốn bảo sao ?
– Từ hôm kia, không thấy cậu ấy về nhà. Chúng tôi lo lắng. Có thể có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.
Người phục vụ gật đầu:
– Một tai nạn chăng ? Có thể. Các bạn đã đọc báo chưa ? Các bạn không nghĩ là …
Cậu ta không nói hết câu. Người chủ tiệm hình như nghe chuyện, rời khỏi quầy và tới gần bàn.
– Các bạn nói về Angelo phải không ? – Ông ta hỏi – Một tai nạn hả ?
Mady nhắc lại những điều cô vừa nói với người hầu bàn. Ông chủ tiệm có vẻ rầu rĩ, ông nói tiếp:
– Cô bảo là Angelo mất tích hả ? Đã báo cảnh sắt chưa ?
– Chưa. Cậu ấy sống một mình ở một gia đình người Bồ Đào Nha. Họ không muốn báo cảnh sắt vì một lý do không đâu.
– Thế cô không nghĩ là Angelo đi thăm ông bố, trên bờ biển ở Provence ư ? Cậu ta lo lắng về bố, và một hôm có nói với tôi. Có lẽ cậu ta sẽ viết thư cho gia đình kia. Trừ phi tạm lánh đi đâu, sau một chuyện phiền muộn. Tôi biết tính người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha: họ có những phản ứng bất ngờ. Một phút liều mạng và… hấp. Tung hê hết tất cả.
Chủ tiệm nói thêm, với một chút luyến tiếc:
– Dầu là việc của cậu ấy. Tôi vẫn thấy tiếc.
Tidou trả tiền rồi cùng Mady đi ra.
– Các cậu ở lâu thế ? – Hề Xiếc hỏi. Có tin tức gì không ?
– Không có gì hết. Chỉ biết là tối hôm đó Angelo tới chơi đàn đến nửa đêm trên thuyền. Một người hầu bàn trông thấy cậu ta ra về.
– Còn hôm qua ?
– Không ai thấy hết. Ông chủ tiệm nghĩ cậu ta đi thăm bố… hay tạm lánh đi sau một chuyện buồn bực.
– Chuyện buồn bực ? Giác Đấu xen vào – Hôm kia, Angelo vui vẻ lắm cơ mà ?
Màn đêm buông xuống. Khách hàng tới ăn tối. Nhóm sáu người bạn lấy xe máy trở về Chữ Thập Hung, hẹn nhau hôm sau có mặt trên đại lộ, với hy vọng Angelo sẽ trở lại trường.
Vì vậy, sáng hôm sau, cả sáu người vui vẻ đứng trước trường trung học. Khi chuông nhà trường vang lên, vẫn không thấy Angelo xuất hiện. Chẳng may, sáng hôm ấy, các cậu có bốn giờ học liên tục. Không thể chuồn tới phố Doua giữa các giờ lên lớp để gặp lại gia đình Mendès. Đành phải chờ hết bốn tiết học. Ra khỏi lớp, họ phóng ngay xuống hầm lấy xe máy. Lần này thì phóng thẳng đến căn nhà của Mendès, không phải mò mẫm nữa. Người đàn bà Bồ Đào Nha, vẫn ở nhà một mình với các con, đón tiếp họ với nụ cười trên môi.
– Cậu ấy có viết thư, – bà ta báo tin ngay. Thư đến sáng nay. Đây! Cậu ấy ở Hyères.
Rồi trao thư cho Mady. Cô gái đọc to:
“Cháu xin lỗi. Cháu bỗng nhiên thấy muốn đi thăm bố cháu. Cháu chưa biết lúc nào thì về. Cô chú đừng lo. ANGELO”.
Thư chỉ có thế. Họ chuyền tay nhau. Cả nhóm nhận ra chữ viết Angelo bằng mực xanh, nhưng có chỗ, các con chữ không chỉnh. Có thể nói tay cậu ta run trong khi viết những dòng chữ này.
– Các cháu thấy không, – người đàn bà nói, như cất được một gánh nặng, – chúng ta đã hoảng hốt lên là không đúng. Nhưng dẫu sao, giá cậu ấy viết thư sớm hơn để mọi người đỡ lo.
Tidou cầm lại bức thư để xem xét dấu bưu điện đóng trên phong bì. Nó được gởi đi tối hôm trước, lúc mười tám giờ ba mươi. Như vậy là sau hai ngày Angelo mới viết thư. Vì sao không cho gia đình Mendès yên tâm sớm hơn ? Đó là điều tối thiểu phải làm. Angelo không phải là đứa vô tâm. Phải chăng vì có chuyện buồn bực như ông chủ tiệm giải khát suy nghĩ, lúc đầu cậu ta lang thang ở Lyon trước khi quvết định lên tàu hoả ?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.