
Sét Hòn – Tử Thần Trên Sa Mạc Gobi – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Sét Hòn – Tử Thần Trên Sa Mạc Gobi của tác giả Lưu Từ Hân
NGỌN HẢI ĐĂNG MẶC KHẢI
Tôi cố gắng thích nghi với cuộc sống mới. Tôi bắt đầu chơi điện tử, xem bóng đá, chơi bóng đá, đánh bài đến tối khuya, thậm chí còn đem trả lại hết những cuốn sách chuyên ngành đã mượn ở thư viện, sau đó ôm về một chồng đĩa DVD.
Tồi tập tành chơi cổ phiếu, còn định nuôi một chú chó. Tôi tiếp tục thói nghiện rượu đã học được ở Siberia. Có lúc tôi uống một mình, có lúc uống với những người mà gần đây tôi kết giao được, ngày càng nhiều, đủ các thành phần…
Tôi thậm chí còn định tìm một cô bạn gái, lập gia đình, chỉ tiếc là chưa có cơ hội. Tôi không còn phải nhìn chăm chăm vào đống phương trình vi phân tới ngơ ngẩn vào lúc hai giờ đêm, chờ đợi một kết quả chắc chắn sẽ làm mình thất vọng nữa.
Trước kia, tôi rất quý trọng thời gian, còn hiện tại thì thời gian đối với tôi như vô hạn. Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là thư thái và nhàn hạ; lần đầu tiên, tôi biết cuộc sống có nhiều điều phong phú tới vậy; lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra những người trước kia bị tôi khinh thường và thương hại hóa ra lại sống tốt hơn tôi rất nhiều.
Sau hơn một tháng, tôi bắt đầu mập lên, đầu tóc vốn đã ít ỏi lại bị rụng nhiều giờ bắt đầu rậm rạp trở lại, hơn một lần, tôi thầm chúc mừng bản thân, giờ tỉnh lại hóa ra vẫn chưa muộn.
Thế nhưng đôi khi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi của quá khứ lại sống dậy như một bóng ma.
Thường là vào lúc tỉnh dậy giữa đêm, trong khoảnh khắc ấy, tôi luôn thấy mình đang ngủ trong cái hang sâu hẻo lánh dưới lòng đất kia, đàn tế sừng sững trong bóng tối, phía trên khắc rất nhiều đường cong ngoằn ngoèo như những con rắn…
Nhưng chẳng mấy chốc, hình ảnh cây cối được đèn đường chiếu sáng hắt bóng lên tấm rèm cửa khiến tôi nhận thức được mình đang ở đâu, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chuyện này cũng giống như ta đang chôn một cái xác ở sau vườn, rất sâu, ta cho rằng mình đã thoát khỏi nó, nhưng không hề, ta luôn biết nó ở đó, quan trọng hơn hết, ta luôn biết rằng mình biết.
Ta biết rõ sau này muốn thực sự thoát khỏi nó thì phải ra sau vườn, đào nó lên, chạy tới một nơi thật xa để thiêu hủy nó, nhưng ta không đủ sức lực để làm việc ấy nữa.
Chôn càng sâu, ta càng khó đào lên, lại càng không dám mường tượng xem nó ở trong lòng đất đã biến dạng thành thứ gì rồi.
Nhưng rồi chỉ hơn một tháng sau, số lần tôi của ngày trước trở về càng thưa dần, vì tôi đã đem lòng thích một cô gái. Cô ấy là sinh viên đại học mới đến Sở làm việc, tôi cảm thấy rất rõ rằng cô ấy cũng có ấn tượng tốt về tôi.
Buổi sáng ngày đầu tiên của đợt nghỉ lễ Quốc tế Lao động, tôi ngồi trong ký túc xá do dự mấy phút, cuối cùng quyết tâm mời cô ấy đi ăn, tôi định bụng đứng dậy tới tìm cô ấy nhưng nghĩ lại, có lẽ gọi điện sẽ tốt hơn, thế là tôi với lấy điện thoại…
Cuộc sống mới này của tôi có lẽ sẽ tiếp tục thoải mái và suôn sẻ. Tôi sẽ yêu, sau đó lập gia đình, có con cái, có sự nghiệp thành công mà ai ai cũng mong muốn. Tôi sẽ có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc như đa số mọi người.
Có lẽ, trong những năm tháng xế chiều, khi ngồi trên bãi biển dưới ánh chiều tà, những ký ức thầm kín nhất sẽ hiện lên đôi chút, tôi sẽ nhớ về con phố nhỏ ở Vân Nam, Thái Sơn trong cơn giông bão, căn cứ vũ khí sét ở ngoại ô Bắc Kinh và Siberia trong gió tuyết, sẽ nhớ tới cô gái mặc quân phục và thanh kiếm sắc nhọn trước ngực…
Nhưng lúc ấy, mọi thứ đó đã xa lắm rồi, như thể ở trong một thời không khác.
Tay tôi vừa chạm tới ống nghe thì điện thoại đổ chuông.
Người gọi tới là Đại tá Giang Tinh Thần, anh ấy hỏi tôi đợt nghỉ lễ này có dự định gì không, tôi đáp mình chưa có kế hoạch gì cả.
“Anh có muốn giong thuyền ra khơi không?”
“Có chứ, như thế được không?”
“Vậy thì đi thôi.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi có phần kinh ngạc, tôi và anh ấy mới chỉ gặp nhau một lần, từ sau lần gặp ở chỗ của Lâm Vân thì cũng chưa từng liên lạc lại, vậy anh ấy mời tôi là có ý gì? Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, bay tới Quảng Châu, quên mất hẳn chuyện mời cô gái đi ăn tối.
Tôi tới Quảng Châu trong ngày, không khí trước chiến tranh nơi đây mạnh mẽ hơn thủ đô rất nhiều, xe quân sự ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy bảng hiệu, áp phích về phòng không.
Trong lúc này, đội trưởng của hạm đội Nam Hải vẫn ung dung khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Ngày hôm sau, tôi lên một con thuyền nhỏ một buồm ra khơi từ Xà Khẩu*; trên thuyền, ngoài tôi và Đại tá Giang, còn có một sĩ quan hải quân và một viên phi công hải quân.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.