
Shōgun Tướng Quân – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Shōgun Tướng Quân của tác giả James Clavell
CHƯƠNG 01
—-
Nguồn : hoi-ls; e-thuvien
Prc: Vanlydocnhan
~ Blackthorne đột nhiên tỉnh dậy. Trong một giây lát, anh tưởng mình đang nằm mơ vì anh đang ở trên bờ và căn phòng anh nằm không thể nào tin được. Nó nhỏ, rất sạch và trải bằng chiếu mềm, anh đang nằm trên một chiếc chăn dày và một chiếc khác đắp qua người. Trần nhà bằng gỗ tuyết tùng nhẵn bóng, tường là những lát gỗ tuyết tùng vuông , phủ bằng giấy mờ để làm nhạt ánh sáng một cách dễ chịu. Bên cạnh anh, một chiếc khay màu đỏ thắm để những chiếc bát nhỏ. Một bát đựng rau luộc, anh ăn ngấu nghiến, hầu như không để ý đến cái vị cay của nó. Bát kia đựng canh cá và anh cũng húp cạn luôn. Một bát nữa đựng đầy cháo bột mỳ hay lúa mạch đặc quánh và anh cũng kết thúc nó nhanh chóng bằng cách ăn bốc. Nước ở trong cái bầu hình thù kỳ quặc, ấm và có vị là lạ, hơi đắng nhưng thơm.
Rồi anh để ý cây thánh giá đặt trong hốc tường.
“Nhà của người Spain hay Portugal?”
(Spain: Tây Ban Nha, Portugal: Bồ Đào Nha)
Anh suy nghĩ, kinh hoàng.
“Của người Nhật hay Cathay?”
(Cathay: tên cổ để gọi người Trung Quốc)
Tấm cửa lùa bằng gỗ trên tường được kéo ra. Một người đàn bà trung niên, to béo, mặt tròn, quỳ gối bên cửa, bà cúi chào và mỉm cười. Nước da bà màu vàng, đôi mắt đen và hẹp, mớ tóc đen dài của bà búi gọn ghẽ trên đầu Bà ta mặc chiếc áo dài lụa màu xám, đi tất trắng ngắn, đế dày, một băng vải màu tím quấn quanh lưng.
“GoshujinSama, gokibun waikaga desu ka?”
bà ta nói. Bà ta đợi trong khi anh ngó ngơ ngác, rồi nhắc lại.
“Đây là người Nhật?” anh hỏi.
“Người Nhật hay Cathay?”
Bà ta nhìn anh không hiểu và cũng nói một câu gì khác anh không hiểu. Rồi anh nhận ra mình trần truồng. Quần áo của anh không thấy đâu. Bằng ngôn ngữ cử chỉ, anh ra hiệu muốn mặc quần áo. Rồi anh chỉ vào những bát thức ăn, bà ta hiểu anh vẫn còn đói.
Bà ta mỉm cười, cúi chào và kéo cánh cửa lại.
Anh nằm xuống, kiệt sức. Sự bất động khó chịu nôn nao của sàn nhà làm đầu óc anh quay cuồng. Anh cố gắng hồi tưởng lại. Mình nhớ là đã đưa neo ra cho Vinck. Mình nghĩ đúng là Vinck. Bọn mình đang ở trong vịnh, con tàu húc mũi vào một vũng nước cạn và dừng lại. Bọn mình có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ nhưng mọi sự đều yên ổn. Có ánh đèn trên bờ, rồi mình ở trong ca bin và đêm tối. Mình không nhớ gì hết. Rồi có ánh đèn xuyên qua màn đêm và những tiếng nói lạ. Mình nói tiếng Anh, rồi tiếng Bồ. Một người dân sở tại nói một ít tiếng Bồ. Hay anh ta là người Portugal nhỉ? Không, mình nghĩ anh ta là dân sở tại. Không biết mình có hỏi anh ta mình ở đâu không nhỉ? Mình không nhớ. Rồi bọn mình lại trở lại vũng nước, một đợt sóng lớn xô lên , mình bị cuốn ra biển và chìm – lạnh buốt – không, biển ấm và giống một chiếc giường lụa dày chừng hai mét. Chắc họ khiêng mình lên bờ và để mình ở đây.
“Hẳn nó là cái giường này đây, mềm và ấm đến thế”, anh nói to
“Trước đây mình chưa bao giờ ngủ trên lụa.” Sự yếu đuối trùm lên anh và anh ngủ thẳng một mạch không mộng mị.
Khi thức dậy, có nhiều thức ăn hơn trong những chiếc bát sành và quần áo của anh xếp gọn ghẽ bên cạnh. Chúng đã được giặt, là và được vá bằng những đường khâu nhỏ thẳng tắp.
Nhưng dao của anh không còn và cả chùm chìa khóa nữa.
Mình phải kiếm ngay một con dao, anh nghĩ – hoặc một khẩu súng.
Mắt anh nhìn lên cây thánh giá. Mặc dù đang kinh hãi, sự kích động của anh dồn lên. Suốt đời mình, anh đã nghe nói đến những huyền thoại do những hoa tiêu và những thủy thủ kể về sự giàu có không thể tưởng tượng được của vương quốc bí mật Portugal ở phương Đông. Người ta đã cải đạo, làm cho những người ngoại đạo đi theo công giáo, điều khiển, khống chế họ. Ở đây vàng rẻ như gang, ngọc lục bảo, hồng thạch, kim cương, sa phia nhiều như sỏi trên bờ biển.
Nếu cái chuyện công giáo mà đúng, anh tự nhủ, thì có lẽ những chuyện còn lại cũng đúng. Về sự giàu có ấy. Đúng. Nhưng mình được vũ trang và được quay về tàu Erasmus, đứng sau khẩu pháo của nó sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Anh ăn ngấu nghiến , mặc quần áo, đứng lắc lư, thấy mình lạc lõng như anh luôn cảm thấy khi ở trên bờ. Đôi ủng của anh đã mất. Anh đi ra cửa, người hơi lảo đảo, một tay đưa ra phía trước để giữ thăng bằng, nhưng những thanh gỗ vuông mỏng không chịu được sức nặng của anh, chúng lung lay, giấy rách ra. Anh thẳng người lên. Người đàn bà đứng ngây ngoài hành lang ngước mắt nhìn anh trân trân.
“Tôi xin lỗi” , anh nói, lúng túng lạ lùng về sự vụng về của mình. Sự trong trắng của căn phòng bị hoen ố đi chút ít.
“Giày của tôi đâu?”
Người đàn bà nhìn anh ngơ ngác. Anh kiên nhẫn hỏi lại bằng cử chỉ. Bà ta rẽ vào một lối nhỏ, quỳ xuống và kéo một cánh cửa gỗ khác, ra hiệu gọi anh. Có tiếng người nói ở gần và tiếng nước chảy. Anh đi qua cửa và thấy mình ở trong một phòng khác, gần như không có đồ đạc gì. Phòng này mở ra một hàng hiên có những bậc dẫn tới khu vườn nhỏ có tường cao bao quanh. Bên cạnh lối vào chính này có hai người đàn bà già, ba đứa trẻ mặc áo dài màu đỏ tươi và một ông già rõ ràng là người làm vườn, tay cầm cào cỏ. Ngay lập tức tất cả đều cúi chào trịnh trọng, đầu cúi thấp.
Blackthorne ngạc nhiên thấy ông già gần như trần truồng, chỉ có một cái khố nhỏ xíu hầu như không che nổi chỗ kín của mình.
“Xin chào”, anh nói với họ.
Họ đứng bất động, đầu vẫn cúi.
Bàng hoàng, anh nhìn họ, rồi cúi chào một cách vụng về. Tất cả đều thẳng người lên và mỉm cười với anh. Ông già cúi chào một lần nữa và quay lại làm việc trong vườn. Lũ trẻ nhìn anh chằm chằm rồi cười và chạy tóe đi. Người đàn bà già biến vào tít sâu trong nhà. Nhưng anh vẫn cảm thấy cặp mắt họ dõi nhìn anh.
Anh nhìn thấy đôi ủng của mình đặt ở cuối bậc thềm. Trước khi anh kịp cầm nó lên, người đàn bà đứng tuổi đã quỳ xuống, trước sự bối rối của anh, giúp anh đi giày.
“Cám ơn”, anh nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào mình :
“Blackthorne” , anh nói thong thả,
“Blackthorne.” Rồi anh chỉ vào bà ta :
“Tên bà là gì?”
Bà ta nhìn anh không hiểu.
“Blackthorne”
Anh nhắc lại một cách cẩn thận, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào bà ta.
“Tên bà là gì?”
Bà ta chau mày, rồi chợt hiểu, bà ta chỉ vào người và nói :
“Onna! Oana!”
“Onna!” anh nhắc lại, tự hào về mình cũng như bà ta tự hào về mình.
“Onna.”
Bà ta gật đầu sung sướng:
“Onna!.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.