
Size 12 Không Phải Là Mập – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Size 12 Không Phải Là Mập của tác giả Meg Cabot mời bạn đọc thưởng thức.
Chương 6
Jordan đập cửa rầm rầm, tôi mặc kệ.
Bên trong tòa nhà lát đá nâu mát lạnh tỏa nhẹ mùi mực in từ chiếc máy photocopy trong văn phòng của Coop. Tôi vừa lên cầu thang về phòng mình vừa nghĩ Lucy – tôi đã nhắc đến nó chưa nhỉ? con chó của tôi ấy mà – cần được cho đi dạo một lát thì tình cờ liếc xuống sảnh và thấy mấy cánh cửa kiểu Pháp thông ra sân sau đang để mở.
Thế là thay vì lên cầu thang, tôi lại đi xuống hành lang – ông nội của Cooper đã cho dán tường bằng giấy sọc trắng đen, mốt cực thịnh trong giới gay tuổi bảy mươi – và bắt gặp ông chủ tòa nhà đang ngồi trong một chiếc ghế ngoài vườn kê ở sân sau, bia trong tay, chó dưới chân (chó của tôi), bên cạnh là một cái xô đựng đá màu đỏ.
Anh đang nghe – như thường lệ, mỗi khi ở nhà – nhạc jazz trên radio. Cooper là thành viên duy nhất trong gia đình kiêng triệt để món gào ré của hội Easy Street và Tania Trace, và chỉ nghe những giai điệu nhẹ nhàng hơn của Coleman-Hawkins với Sarah Vaughn.
“Nó đi chưa?” Cooper hỏi khi thấy tôi đứng ở cửa.
“Sớm thôi,” tôi nói. Rồi tôi chợt nhận ra, “Anh đang trốn ở đây đấy hả?”
“Trúng phóc,” Cooper nói. Anh mở nắp xô đá và lôi ra một chai bia. “Này,” anh đưa nó cho tôi. “Anh đoán em cần làm một chai.”
Tôi đón lấy cái chai mát lạnh một cách biết ơn và ngồi phịch xuống tấm nệm độn bông màu xanh lơ của chiếc ghế sắt bên cạnh. Lucy lập tức chồm qua, dụi dụi đầu vào đùi tôi và khụt khịt mũi sung sướng. Tôi xoa xoa tai nó.
Nuôi chó hay vậy đấy. Lúc nào chúng cũng tỏ ra vui mừng khi gặp chủ. Thêm nữa, hẳn bạn cũng biết rồi, lại còn có bao nhiêu là ích lợi về sức khỏe. Huyết áp sẽ giảm khi ta nuôi một con chó. Hay thậm chí là một con mèo. Đấy là một sự thật đã được công nhận mà. Trên tạp chí People người ta đã nói như thế.
Dĩ nhiên, thú nuôi không phải là thứ duy nhất có thể giữ cho huyết áp bình ổn. Ngồi thư giãn ở một nơi vô cùng yên tĩnh cũng có tác dụng tương tự. Chẳng hạn như sân sau nhà ông nội của Cooper và khu vườn liền ngay đó chính là hai trong số những bí mật được gìn giữ cẩn thận nhất ở Manhattan này.
Đầy cây lá tươi xanh, được bao bọc bởi những bức tường cao, dây leo chằng chịt, nơi đây đích thị là một ốc đảo nhỏ bé được tỉa tót nên từ một chuồng nuôi ngựa cũ kỹ hồi thế kỉ mười tám. Lại có cả một đài phun nước nhỏ ở trong vườn đã được Cooper bật lên. Nước tuôn ra một cách đầy an ủi trong sự yên tĩnh của buổi chiều tà. Vuốt ve đôi tai của Lucy, tôi có thể cảm nhận nhịp tim của mình đang dần trở lại bình thường.
Có lẽ sau khi vượt qua được sáu tháng thử việc, và có thể đăng kí học ở trường, tôi sẽ theo học tiền y khoa. Ừ, sẽ rất khó khăn khi phải vừa học vừa làm việc toàn thời gian – đấy là chưa tính chuyện phải làm hóa đơn cho Cooper nữa. Nhưng tôi sẽ có cách xoay xở thôi.
Mà biết đâu sau đó tôi còn kiếm được học bổng hay gì đó để đi học trường y cũng nên. Rồi đến khi tốt nghiệp, hàng ngày tôi sẽ dắt Lucy cùng đi thăm bệnh với mình, và nó sẽ xoa dịu tất cả bệnh nhân của tôi. Tôi sẽ hoàn toàn tiệt trừ được các bệnh về tim mạch chỉ bằng cách cho bệnh nhân nựng nịu con chó của tôi. Tôi sẽ nổi tiếng! Như Marie Curie ấy!
Chỉ có điều tôi sẽ không đeo uranium quanh cổ để cuối cùng chết vì phóng xạ giống bà ấy, như trong mấy cuốn sách đã nói đâu.
Tôi chẳng đả động gì đến kế hoạch mới của mình với Cooper. Chẳng hiểu sao, tôi nghĩ anh sẽ không hoàn toàn tán đồng kế hoạch đó, mặc dù anh là một người khá thoáng.
Arthur Cartwright, ông nội Cooper, tức giận vì cách cư xử của mọi người trong gia đình sau khi ông tuyên bố mình là gay, đã để lại phần lớn số tài sản khổng lồ của mình cho việc nghiên cứu chống bệnh AIDS; ông cũng đưa tất cả bộ sưu tập tranh tầm cỡ thế giới của mình cho Sotheby bán đấu giá, với điều kiện mọi khoản tiền thu được sẽ gửi cho hội từ thiện God’s Love We Deliver[1], và hầu hết của cải còn lại sẽ quyên góp cho trường cũ của ông là New York College…
… tất cả, trừ ngôi nhà đá nâu màu hồng trong Làng, ông di chúc để lại cho Cooper, cùng với một triệu đô hoành tráng, bởi vì anh là người duy nhất trong gia đình Cartwright đã nói, “Miễn nội thích là được ạ!” khi nghe tin về người bạn trai mới của ông, tên là Jorge.
Nhưng Jordan và những người khác trong nhà Cartwright cũng chẳng cần phải quá lo lắng về việc bị ông Arthur cắt phần thừa kế. Vẫn còn cả đống tiền trong két của gia đình Cartwright cho tất cả mọi người thoải mái tiêu xài.
Dẫu sao, thế cũng chẳng làm cho Cooper, vốn đã là đứa con chiên ghẻ của gia đình vì tội nhảy hết trường trung học này đến trường trung học khác, lại còn chọn học đại học thay vì hát trong ban nhạc Easy Street – đấy là chưa kể sở thích cặp kè với những bác sĩ phẫu thuật tim, hay những chủ gallery vô cùng quyến rũ như Saundra hoặc Yokiko – trở thành nhân vật được ưa thích trong dòng họ Cartwright.
Mà điều này cũng chả khiến anh có chút mảy may bận tâm. Tôi chưa từng thấy ai hài lòng với công ty riêng của mình hơn Cooper Cartwright.
Thậm chí trông anh còn chả giống ai trong gia đình, tóc anh đen trong khi những người khác tóc vàng. Tuy vậy, Cooper cũng có vẻ ngoài hút mắt và đôi mắt xanh lạnh của nhà Cartwright; và đó cũng là những điểm tương đồng duy nhất giữa anh với cậu em Jordan.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.