Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2

Đêm qua Corey nhắn tin cho tôi hẹn gặp hôm nay sau nhiều tháng không liên hệ. Lúc đó tôi đang ngồi trước máy tính và quan sát một con kiến bò qua ngón chân cái.

Con kiến đơn độc bò sang trái và phải, lên và xuống. Không biết nó đi tìm thức ăn hay tìm bạn bè. Nó bối rối vì cô đơn. Hoặc vui sướng vì tự do. Tại sao nó chỉ có một mình? Kiến thường đi bầy đàn.

Tôi cần phải ra khỏi nhà. Tôi sợ sau thời gian dài nhốt mình trong nhà, tôi sẽ mất phương hướng như con kiến đó. Không biết bên trái, bên phải, ở trong, hay ở ngoài. Không bạn bè, không công việc.

Con kiến bò khỏi chân tôi ra sàn nhà. Ngay khi nó biến mất ở chân tường, tôi nhận được tin nhắn của Corey.

Khi chúng tôi chấm dứt quan hệ tình dục cách đây vài tháng, cách liên lạc thích hợp nhất giữa người đại diện và nhà văn là qua tin nhắn.

Anh ấy nhắn : Gặp anh sáng mai lúc chín giờ tại tòa nhà Pantem Press, tầng 14. Có thể chúng ta sẽ kiếm được một hợp đồng.

Anh ấy không hề hỏi thăm mẹ tôi. Tôi không ngạc nhiên. Sự thờ ơ của anh ấy đối với mọi thứ, ngoài trừ công việc và bản thân anh ấy, là lý do chúng tôi chia tay. Tôi không chấp nhận sự vô cảm của anh ấy. Tôi đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh ấy biết quan tâm.

Tôi không nhắn tin trả lời ngay mà đặt điện thoại xuống và tìm vết nứt ở chân tường, nơi con kiến biến mất. Không biết nó đã tìm thấy những bạn kiến khác hay vẫn cô độc. Hay giống tôi, nó không thích bạn kiến khác.

Có lẽ mẹ tôi đã khiến tôi mắc căn bệnh sợ giao tiếp.

Nếu nói là căn bệnh có thể hơi quá. Nhưng từ nhỏ mẹ đã gói gọn thế giới của tôi. Bà không cho tôi nói chuyện với bất cứ ai ngoài giờ học, chỉ vì tôi mắc chứng mộng du. Tình trạng kéo dài cho đến khi tôi trưởng thành, trở thành thói quen. Một người cô độc. Rất ít bạn bè và không thích giao du.

Ngày đầu tiên ra khỏi nhà, tôi định đến những nơi yêu thích như công viên hay hiệu sách.

Tôi không nghĩ mình sẽ đứng xếp hàng trong sảnh chờ của một công ty phát hành sách. Sau khi cuộc họp kết thúc, hoặc tôi sẽ trở thành một người vô gia cư, hoặc kiếm được một hợp đồng và tìm thuê một căn hộ mới.

Tôi cố vuốt chiếc áo sơ mi trắng của Jeremy cho phẳng phiu. Hy vọng trông tôi không quá lố bịch. Hy vọng chiếc áo sơ mi nam thùng thình gấp đôi cỡ người có vẻ là một xu hướng thời trang.

“Áo đẹp đấy”, giọng Jeremy vang lên từ phía sau.

Tôi sửng sốt quay lại.

Có phải anh đi theo tôi?

Đã đến lượt tôi, tôi đưa giấy phép lái xe cho người nhân viên bảo vệ rồi nhìn chiếc áo mới Jeremy đang mặc. “Anh có áo sơ mi dự phòng à?”

“Tôi ở khách sạn gần đây. Tôi mới tạt về thay áo”.

Thì ra anh ở khách sạn. Nếu vậy anh không làm việc ở đây. Và nếu anh không làm việc ở đây, anh không làm trong công ty phát hành sách này. Tôi không muốn anh làm trong ngành xuất bản. Tôi không biết cuộc hẹn sắp tới với ai, và tôi mong nó không liên quan gì đến anh sau những gì chúng tôi đã trải qua. “Có nghĩa là anh không làm ở tòa nhà này?”

Anh rút giấy tờ đưa cho nhân viên bảo vệ. “Không, tôi không làm việc ở đây. Tôi có một cuộc hẹn ở tầng mười bốn”.

“Tôi cũng vậy”.

Một nụ cười thoáng qua môi anh rồi nhanh chóng biến mất. “Có thể chúng ta có cùng điểm đến”. Người bảo vệ trả lại giấy tờ cho anh rồi chỉ chúng tôi hướng thang máy.

“Tôi không biết”, tôi nói. “Tôi không biết gì về cuộc hẹn”. Chúng tôi bước vào thang máy, anh nhấn nút tầng mười bốn và rút cà vạt khỏi túi đeo vào.

Tôi không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn cưới anh đeo.

“Cô có phải là nhà văn không?” anh hỏi.

Tôi gật đầu. “Còn anh?”

“Không. Là vợ tôi”. Anh chỉnh lại cà vạt. “Không biết tôi đã đọc quyển nào của cô chưa?”

“Chắc là không. Không ai đọc sách của tôi”.

Anh khẽ cười. “Không có nhiều tác giả tên Lowen trên thế giới. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra sách của cô”.

Tại sao? Anh thực sự muốn đọc sách của tôi ư? Anh bắt đầu bấm điện thoại.

“Tôi không bao giờ ký tên thật”.

Anh tiếp tục bấm điện thoại đến khi cửa thang máy mở. Anh bước ra và quay lại giơ chiếc điện thoại lên. “Cô không dùng bút danh. Cô lấy tên là Lowen Ashleigh và thật trùng hợp, đó chính là người tôi hẹn gặp lúc chín giờ ba mươi”.

Anh nở nụ cười tuyệt đẹp, nhưng tôi không thấy thoải mái chút nào.

Anh đã tra Google về tôi. Và mặc dù cuộc hẹn của tôi lúc chín giờ chứ không phải chín giờ ba mươi, anh dường như có liên quan. Việc chúng tôi tình cờ gặp gỡ trên phố sáng nay thật khó tin. Tuy nhiên khả năng chúng tôi ở cùng một nơi, cùng thời điểm và chứng kiến vụ tai nạn là hoàn toàn có thể vì cả hai có cùng điểm đến.

“Hẹn gặp lại cô sau”.

Tim tôi đập mạnh, mặc dù tôi không biết gì về anh cả.

Tôi mỉm cười với anh trước khi anh rẽ ở hành lang. “Vâng, hẹn gặp lại anh”.

Anh cười. “Tạm biệt”.

Tôi dựa người vào tường.

 

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x