
Tâm Nguyện Cuối Cùng – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chiếc xe khẽ rung lên rồi dừng hẳn lại.
Ngụy Quýnh mở mắt, bỏ tai nghe ra, với tay cầm chiếc ba lô của mình lên. Những người khác cũng lục tục hành động, sắp xếp quần áo, vươn vai. Bỗng chốc, trước mắt Ngụy Quýnh toàn là những cơ thể người chuyển động, cậu chỉ khẽ cúi người, vẫn ở yên tại chỗ, đợi đến lúc người trên xe vợi đi một nửa, mới đi theo sau dòng người, chầm chậm xuống xe.
Mọi người tụ tập ở một khoảng trống, vừa cười nói, vừa tò mò quan sát bốn phía xung quanh. Một anh chàng cao ráo lôi ra một miếng vải đỏ được gập làm mấy lớp, kéo ra, là một tấm biểu ngữ dài, có in hàng chữ màu trắng “Đội phục vụ tình nguyện Nến Đỏ trường Đại học Sư phạm thành phố C”.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, giọng cao vút cầm máy ảnh, sắp xếp điều chỉnh hàng ngũ tình nguyện viên.
“Dồn vào giữa một tí… Người cao thì đứng giữa… Biểu ngữ đừng có kéo lê xuống mặt đất… Bạn kia, nhìn vào đây!”
Ngụy Quýnh đứng ở bên rìa đội ngũ chụp ảnh tập thể, đang quay đầu nhìn tòa nhà ba tầng ở phía sau, cho đến khi anh chàng bên cạnh vỗ vào cậu, cậu mới ý thức được rằng mình chính là “bạn kia”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lườm cậu một cái, giơ máy ảnh lên:
“Một, hai, ba!”
“Cười nào!”
Lúc này đúng vào giờ ăn trưa, tòa nhà nhỏ ba tầng đầy một thứ mùi hỗn hợp kì quặc. Phân biệt kĩ sẽ phát hiện trong đó có mùi của cơm, tỏi, khoai tây và cải thảo. Ngoài ra, chắc chắn còn có một thứ gì đó nữa, khiến cho những loại nguyên liệu thực phẩm thông thường này kết hợp lại tạo ra một cảm giác dính ngấy, nặng nề đè nén lên cơ thể, khiến trong lòng nảy sinh một cảm giác khó chịu.
Ngụy Quýnh không biết đó là thứ gì, nhưng có thể cảm thấy được trọng lượng của nó một cách rõ ràng. Mặc dù chỉ cầm có một gói giấy ăn, cậu vẫn cảm thấy tay chân đang dần trở nên tê mỏi.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đút cơm cho một bà cụ. Bà cụ có khả năng bị bệnh Parkinson, đầu cứ lắc lư liên tục, còn cô gái buộc tóc đuôi ngựa rõ ràng cũng thiếu kinh nghiệm, cơm và thức ăn đưa tới miệng bà cụ rơi đến cả nửa xuống vạt áo bà. Cho nên, nhiệm vụ của Ngụy Quýnh là liên tục lau mồm cho bà cụ. Mặc dù nhiệm vụ này đơn giản nhưng tần suất động tác lại rất cao. Cậu chỉ cần hơi mất tập trung, liền bị cô gái bực bội giục ngay. Cuối cùng cũng chờ được tới lúc bà cụ “ăn” xong cơm, số giấy ăn trong tay Ngụy Quýnh đã hết sạch. Tuy thế cô gái buộc tóc đuôi ngựa lại rất hài lòng về mình, cô để chiếc bát không sang một bên, nói với bà cụ rõ ràng vẫn còn chưa ăn no: “Bác uống thêm chút nước nữa nhé – Cậu còn ngây ra làm gì thế?”
“Hả?” Ngụy Quýnh đang ngây ra, liền bừng tỉnh, vội đi rót một cốc nước, rón rén bưng đến.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa cốc nước lên miệng bà cụ, quay đầu nhìn Ngụy Quýnh, nhíu mày.
“Hay là… cậu đi nói chuyện với các cụ đi.”
Ngụy Quýnh nhìn dòng nước đang chảy xuống như một con suối nhỏ trước ngực bà cụ, gật đầu như thể trút được một gánh nặng.
Viện dưỡng lão Phong Diệp là một tòa nhà nhỏ ba tầng, với hơn bảy mươi gian phòng, và có hơn một trăm cụ già sống ở đây. Giờ ăn trưa, vốn là lúc viện dưỡng lão bận rộn nhất, có tình nguyện viên đến, các hộ lý sung sướng vì được thảnh thơi, túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm. Các tình nguyện viên vô cùng tích cực, mỗi phòng đều có một hai thanh niên, vừa dọn dẹp vệ sinh, vừa nói chuyện với các cụ.
Ngụy Quýnh đi qua những cánh cửa phòng mở toang, thi thoảng dừng lại ở một cửa phòng nào đó, nghe tình nguyện viên nói chuyện với các cụ già, đại loại là các câu chuyện phiếm như “Cụ năm nay thọ bao nhiêu ạ?”, “Mùa đông có lạnh không ạ?”, “Cơm và thức ăn có ngon không?”. Rất nhanh chóng, Ngụy Quýnh phát hiện thấy những câu chuyện đó gần như đều giống hệt như nhau, nhưng sau màn hỏi han đầu tiên đó, các tình nguyện viên rất khó tìm được những chủ đề có thể nói tiếp. Ngược lại, các cụ già lại rất hứng khởi, mỗi một căn phòng đều có các cụ đang say sưa nói và những sinh viên với gương mặt tươi cười làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ngụy Quýnh cảm thấy hơi bức bối khó chịu, hơn nữa, cậu cuối cùng cũng đã biết cái thứ nặng trịch đó là cái gì rồi.
Sự cô đơn, và nỗi sợ hãi của con người khi cận kề cái chết.
Cậu chầm chậm bước qua những căn phòng đầy ắp tiếng nói cười đó, cảm thấy bước chân mỗi lúc lại nặng nề hơn. Cậu không biết ý nghĩa của hoạt động này nằm ở đâu. Mọi người dường như đều cố hết sức để chứng minh điều gì đó: Trí nhớ của người già vẫn rất tốt, tràn đầy sức sống; Các tình nguyện viên tràn đầy lòng nhân ái, tốt bụng nhiệt tình. Chỉ là, sau mấy tiếng đồng hồ, mọi người lại trở về quỹ đạo cuộc sống của mình. Các cụ già tiếp tục đếm từng ngày cuộc sống còn lại ít ỏi của mình, các tình nguyện viên tiếp tục xả láng tiêu xài tuổi thanh xuân, tiến về phía tương lai vô định – giữa họ, thậm chí còn chẳng được coi là khách qua đường của nhau.
Ngụy Quýnh mải suy nghĩ, bất giác đã đi đến tận cùng của hành lang. Cậu vô thức ngước mắt nhìn, thì phát hiện thấy căn phòng cuối cùng đóng cửa.
Không có người? Hay là không có ai đến bầu bạn?
Cậu đưa mắt nhìn về phía một hộ lý nam đang ngồi hút thuốc ở cửa, vẻ mặt anh ta thờ ơ, chỉ giơ tay về phía cậu tỏ ý chào, rồi lại chỉ về phía cánh cửa.
Bên trong có người.Thôi được. Ngụy Quýnh lấy tinh thần – Đây chính là đối tượng “phục vụ tình nguyện” của mình hôm nay.
Cậu đưa tay lên, gõ nhẹ mấy nhát lên cánh cửa.
Rất nhanh chóng, có âm thanh từ trong phòng vọng ra.
“Mời vào!”
Ùa vào mặt, là ánh sáng mặt trời chói lóa, và mùi thịt thơm sực nức.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.