Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy của tác giả Nancy Cato mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2:

Chiếc xe lửa giật nảy, xì xì nhả hơi nước rồi dừng lại ở một nhà ga tăm tối. Chiếc xe lửa này chạy rất chậm. Nó đã nhồi lên nhồi xuống, đong đưa cả ngày trời và một phần trong đêm để tới địa điểm này. Giờ đây nó đứng yên, thở hổn hển một cách mãn nguyện vì đã hoàn thành công việc, tuyến đường đến đây là hết.

Người trưởng ga mở cánh cửa đánh sầm. một cách chính xác tựa hồ như người hành khách bé nhỏ còn ở lại kia là cả một toa đầy người, bác hét to:

– Nhanh! Nhanh lên! Sang xe tại đây rồi đi tiếp lên núi bằng xe ngựa.

Delie nhặt nhanh đồ đạc rải rác của mình, đội lên đầu chiếc mũ rơm có những dây ruy băng đen mà người cố vấn pháp luật hào hiệp, một người hoàn toàn xa lạ với cô, đã cố nài nỉ để mua cho cô ở Melbourne: ” Được rồi, cô bé. Nếu muốn thì khi nào xong xuôi tất cả công việc về bất động sản của cha cô, cô sẽ trả lại tôi”. Và ông còn mua thêm cho cô một đôi găng và một đôi giày nữa.

Ai cũng rất tốt, hết sức tốt. Giờ đây cô có một túi đầy vật dụng mà bà Brownlow đã ném cho cô, cả đến chiếc rốp rộng thùng thình và chiếc áo khoác ngoài của cô. Bà ta là người đã chăm nom cho cô trên cả tuyến đường đi tới Golburn trước khi sang xe lửa. Bà ta rất có thiện cảm với cô nhưng hơi độc đoán. Cuối cùng, cô rất vui khi được ở một mình. Giờ đây, cô cảm thấy sợ. Tất cả đều đen tối và xa lạ, cô hy vọng người dượng sẽ chờ cô tại nhà ga.

Người trưởng ga nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng trẻo của người hành khách cuối cùng, bỏ dáng điệu trịnh trọng và trở nên thân mật như người cha, bác bảo:

– Cháu bé, cháu đưa lại vé xe. Cháu trao cái túi xách kia đây. Đủ cả rồi hở cháu? Cháu nhìn dưới băng ngồi xem? Được rồi.

Cô theo bác bước ra ngoài, trời gió lạnh giá. hai ngọn đèn vuông vức soi sáng lờ mờ nhà ga nhỏ. một người cao lớn, với bộ ria ngả xuống và bộ râu cằm đen thui bước về phía cô. Ông ta khoác một chiếc áo dài gần chấm gót chân và đội một cái nón nỉ rộng vành.

Ông hỏi:

– Phải cô là Philadelphia Gordon không?

Người trưởng ga hỏi lại:

– Ông là dượng cô ấy à? Tôi có nghe ông Charles Jamieson ở Kiandra bảo như thế.

– Đúng, chính tôi, cảm ơn ông.

Ông bí mật giúi vào tay người trưởng ga một vật gì đó.

– Mạnh giỏi, cháu?

Người cao lớn cuối xuống hôn má cô, đôi ria mép của ông làm cô nhồn nhột. Cô bẽn lẽn mỉm cười với ông. Ông chỉ là dượng cô, nhưng là người bà con đầu tiên mà cô gặp, hầu như là người bà con duy nhất ở đất nước mới mẻ, xa lạ này.

Ông nhìn xuống cô, hơi ngạc nhiên.

Philadelphia là cháu! Thế mà dượng tưởng rằng dượng sẽ gặp một cô bé.

Và ông ta đưa tay ra dấu khoảng ngang tầm đầu gối của mình.

– Thưa dượng, cháu mới gần mười ba tuổi thôi! Cháu lớn hơn tuổi. Má cháu bảo… – Cô lảo đảo, trong khi những giọt nước mắt đau buồn mà cô đã cố nén lại ươn ướt trong mắt cô – …M… má cháu thường bảo cháu lớn nhanh quá.

Ông để túi xách xuống, nắm bàn tay cô kéo qua cánh tay mình, bàn tay kia vỗ vỗ.

– Dượng hy vọng dì cháu sẽ là người mẹ mới của cháu, cháu ạ. Dượng..dì dượng rất mong gặp được cháu, dì dượng sẽ phải nuôi cho cháu béo ra. Dì cháu nấu ăn giỏi lắm.

Cô vui mừng vì ông không nói gì về vụ đắm tàu, một đề tài mà mỗi lần nhắc đến cô lại thấy đau buồn. Trên đường đi đến khách sạn, cô vừa kể cho ông nghe về chuyến đi bằng xe lửa từ miền duyên hải phía nam đến Melbourne và về người bạn của cô: người thủy thủ đã cứu cô, người hành khách duy nhất còn sống sót; nhưng cô không đề cập đến những ngày ghê sợ họ cùng sống trên bãi biển, cũng không đề cập đến những hình thù đen tối chồm chồm lờ đờ trong sóng nước mà cô vẫn trông thấy trong giấc mơ.

Lúc hai dượng cháu ra khỏi chỗ núp ở nhà ga, gió thổi chụp lên người họ. Gió lạnh, khô, thanh mảnh thổi xuyên qua chiếc áo khoác cô mượn dùng tạm.

Ông bảo:

– Dượng cháu mình ngủ một chút, sáu giờ sáng mai xe đi Ademinaby mới khởi hành.

Trời hãy còn tối, ông đã gọi cô, cô luống cuống thay y phục qua ánh nến. Bữa ăn sáng gồm có trà, bánh mì nướng nóng phết một miếng bơ lớn, mặn, chưa chảy. Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ khi hai dượng cháu bước ra chiếc xe ngựa có thắp đèn.

Những đốm sao còn hiện trên bầu trời vẩn mây. Những hình thù to lớn dường như dâng lên khắp cả chân trời. Trời không có gió, không khí lạnh cắt da cắt thịt.

Chiếc xe vọt tới. Không khí mát lạnh làm cô tỉnh ngủ, cô bỗng thấy một niềm hứng khởi dâng lên trong người. Cô rất muốn ra đi, đi bất cứ nơi đâu, trong ánh bình minh huyền diệu.

Cảm thấy cần tỏ ra biết xả giao, cô cất tiếng:

Dượng Charles, dượng kể cho cháu nghe về mỏ vàng của dượng đi.

– Hả….hả?

Ông nghi ngờ nhìn 3 người hành khách đàn ông khác, râu quai nón bờm xờm, trên người khoác những lớp y phục không ra hình thù gì cả. Rồi ông nói to:

– Không phải mỏ đâu, cháu. Dượng chỉ tìm kiếm trong một mạch mỏ trước kia ở Kiandra thôi. Tất cả những thứ tốt đều đã bị mang đi mấy năm trước rồi. Bây giờ thỉnh thoảng chỉ được chút chút,, không bõ thời gian dượng hao tốn vào đấy đâu.

Rồi ông quay sang cô, mắt ông nhấp nháy, chậm và lâu.

Không biết phải hiểu như thế nào, cô bảo:

– Thưa dượng, còn về núi non thì sao? Phải ở đó có những ngọn núi khổng lồ tuyết phủ trắng quanh năm như ở Thụy Sĩ không?

– Cháu có đi Thụy Sĩ rồi à?

– Thưa không. Nhưng ba cháu có đi, lúc lên tới đỉnh núi Jungfrau cao tới 4160 thước, ba cháu có gửi cho cháu một bưu thiếp. Ba cháu thường đưa cả nhà đi leo núi ở phía Bắc nước Anh. Ba cháu có hứa là sẽ đưa cả nhà…

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x