
Thám Tử Freddy – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CHƯƠNG II
Những con chuột cống coi thường luật pháp
“Việc đầu tiên phải làm,” Freddy nói, “là Thăm Hiện trường Tội ác.”
Những con vật nhỏ hơn vẫn luôn giúp bà Bean làm công chuyện nhà, và chúng ra ra vào vào nhà suốt cả ngày, thế nên khi Jinx và Freddy bước qua cửa nhà bếp và đi lên những bậc cầu thang, bà Bean chỉ ngước mắt lên khỏi đống quả đậu mà hai con thỏ đang giúp bà lột vỏ mà nói: “Cẩn thận cái cầu thang đấy, mấy đứa bay. Dốc lắm đấy. Ta không muốn tụi bay bị thương đâu.”
Phòng của bọn trẻ con là phòng ngủ phía trước, ngó xuống cái hàng hiên, kế ngay phòng ông bà Bean. Jinx dợm băng ngang qua sàn nhưng Freddy ngăn lại. Chú nói, “Làm ơn đừng làm xáo trộn bất kỳ cái gì cho đến khi tôi hoàn tất cuộc điều tra.”
“Ồ, tôi có xáo trộn cái gì đâu. Cậu làm sao vậy?” con mèo hỏi.
“Anh đang làm xáo trộn manh mối,” con heo bực mình đáp. “Mọi tội ác đều có manh mối, và nếu anh bám theo manh mối, anh sẽ tìm ra được tên tội phạm.”
“Nếu biết được manh mối là cái gì thì tôi mới hiểu cậu đang nói gì,” Jinx bảo.
Nhưng Freddy không trả lời. Chú đang làm hết sức mình trong vai trò một thám tử. Chú bước cẩn thận khắp sàn nhà, rồi khám nghiệm cái giường cùng bệ cửa sổ, và cuối cùng lấy từ giỏ đồ thêu thùa của Ella ra một cái thước dây, đo chiều cao bệ cửa và khoảng cách từ giường tới cửa sổ cùng ti tỉ thứ khác. Jinx ngồi xuống bên cửa ra vào và quan sát, cố gắng một cách khó nhọc để ra dáng bề trên và mỉa mai. Nhưng thật khó để trông cho có dáng bề trên và mỉa mai khi chẳng có ai thèm để ý tới ta, thế nên sau một lúc nó bỏ cuộc và đi ngủ.
Một lúc sau, nó lại thức dậy. Freddy đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm trong suy nghĩ. “Sao,” Jinx nói, “có tìm ra cái… cậu gọi là cái gì nhỉ?… à, manh mối… có tìm ra cái nào không?”
“Tìm ra rồi,” Freddy nghiêm giọng nói. “Còn hơn thế nữa, tôi đã biết kẻ nào ăn cắp đoàn tàu.”
Con mèo nhảy bắn lên. “Quái, Freddy, thật chứ? Đứa nào thế?”
“Chút nữa tôi sẽ nói anh hay. Trước tiên để tôi hỏi anh vài câu đã. Tôi muốn hoàn tất vụ này. Nào, có phải cửa sổ này mở suốt đêm qua không?”
“Tôi cho là thế,” Jinx đáp. “Bọn trẻ vẫn ngủ mà để cửa sổ mở. Một thói quen hết sức thiếu lành mạnh, tôi thấy thế, nhưng…”
“Và cửa ra vào thì đóng, tôi cho là thế,” Freddy cắt ngang.
“Chắc chắn. Chốc chốc tôi lại lảo rảo quanh nhà cả đêm mà. Tôi biết nó đóng mà.”
“Đêm qua anh có nghe thấy tiếng động nào không?”
“Thực là một câu hỏi điên rồ,” con mèo nói. “Đêm nào mà chẳng nghe thấy tiếng động. Có những tiếng cứ thế vang cả đêm ấy chứ, như tiếng đồng hồ tích tắc hay ông Bean ngáy, xong rồi còn tiếng gió quần quanh căn nhà, tiếng đồ đạc cọt kẹt, và…”
“Không, không,” Freddy nôn nóng cắt ngang. “Ý tôi là những tiếng động bất thường kìa. Nghĩ cho cẩn thận vào nào.”
“Hừm,” Jinx nói vẻ trầm ngâm, “nào, để coi. Tôi có nghe thấy một thứ mà tôi không thường nghe. Có bốn con ruồi ngủ trên trần nhà bếp – à mà sáng nay tôi cũng có chộp một con đấy – chúng nó thức dậy và cãi nhau chuyện gì ấy trong đêm. Dĩ nhiên đó cũng không hẳn là thứ mà cậu gọi là tiếng động; đến tôi thậm chí nghe cũng khó nữa là. À rồi, đúng là có một thứ gì đó, hình như thế… Cái gì nhỉ? Tôi chỉ nhớ mang máng… Ồ, tôi biết rồi! Đó là hai cú thình thịch.”
“Thình thịch?”“Ừ. Đâu đó ở bên ngoài.”
“Thình thịch kiểu gì?”
“Ồ, tôi không biết. Thình thịch thôi. Lúc đó tôi nghĩ có thể mấy con chồn đuôi sọc bên ngoài cánh rừng. Ban đêm chúng nó vẫn hay chơi mấy trò phá phách. Nhưng tôi buồn ngủ quá nên cũng không ra nhìn.”“À,” Freddy nói, “tôi cũng nghĩ thế. Chà, không có chi tiết ấy thì vụ của tôi cũng hoàn tất rồi, nhưng mọi thứ lại gắn với nhau rất hay nhé. Một vụ điều tra rất tuyệt. Coi đây, Jinx. Tôi sẽ chỉ cho anh thấy tôi đã giải quyết vụ này thế nào. Đây là manh mối đầu tiên tôi khám phá ra. Chúng ta sẽ gọi đó là Tang vật A. Anh nghĩ sao?”
Trên lớp sơn trắng của bậu cửa sổ có vài vết xước, và nhiều vết trong đó có màu sơn xanh lá. Jinx nhìn vào những vết xước ấy, hít hít chúng, và nói: “À! Đúng vậy!” bởi vì nó chẳng thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói.
“Thế điều đó không có ý nghĩa gì với anh à?” Freddy hỏi.
“Có, có. Có nhiều chứ!” mèo Jinx vội vã đáp. “Sơn xanh. Rất có ý nghĩa.”
“Rất vui là anh hiểu kịp tôi,” Freddy nói. “Giờ đến Tang vật B.” Và chú kéo Jinx đến cái giường, chỉ cho con mèo thấy nửa tá sợi lông xám đậm rất ngắn, rất mảnh rải trên gối.
Jinx nhìn những sợi lông này, nhưng khi hít hà chúng, nó hít quá mạnh đến nỗi thổi tung hết xuống sàn.
“Ấy!” Freddy hét to. “Cẩn thận một tí có được không? Anh đang phá hủy bằng chứng đấy! Chúng ta cần chúng để giải quyết ca này đấy!”
“Ca gì? Sởi à?” con mèo nói giọng khinh khỉnh. “Này, nhìn đây Freddy; cậu tính trêu tôi hử, hay đơn giản chỉ vì cậu ngu ngốc? Cậu nói về mấy sợi lông xám già nua tí xíu đó và màu sơn xanh đó mà như thể tìm ra một bình kem không bằng. Nếu việc thám tử của cậu chỉ có thế, thì tôi biến. Tôi biết khối cách hay ho để mua vui hơn là…”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.