Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cử Tri Primo đã chết.

Thông tin này có vẻ như đã thể hiện một sự thay đổi đột ngột đến hụt hẫng, phải vậy không? Bạn hẳn sẽ cho rằng cái chết của Cử tri sẽ được tiếp nối bằng một đám tang quy mô, sự hoảng loạn trên đường phố, không khí tang tóc trên khắp cả nước, quân lính diễu hành bắn chỉ thiên tiễn đưa người đã khuất. Một buổi lễ hoành tráng, cờ rủ, băng trắng treo trên mọi tòa nhà. Trò dở hơi nào đó đại loại như vậy. Nhưng tôi chưa sống đủ lâu để chứng kiến một Cử tri ra đi.

Ngoại trừ lễ nhậm chức của người thừa kế đầy tham vọng của Cử tri quá cố và buổi bầu cử lấy lệ nào đó, tôi sẽ chẳng biết được mọi chuyện diễn ra thế nào.

Tôi đoán quân Cộng hòa chỉ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và chuyển thẳng sang cử tri tiếp theo. Giờ tôi mới nhớ đã từng đọc về điều này hồi còn đi học. Khi một Cử tri Primo mới lên nắm quyền, quốc gia phải nhắc nhở nhân dân tập trung vào những điều tích cực. Tang tóc chỉ mang lại sự yếu đuối và hoảng loạn. Tiếp tục bước đi là lựa chọn duy nhất. Đúng vậy đấy. Chính quyền sợ hãi không dám thể hiện sự bất ổn với dân chúng.

Nhưng tôi chỉ có một giây để nghĩ đến chuyện này. Chúng tôi còn chưa kịp hoàn thành lời thề mới thì chân tôi bỗng đau nhói. Trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã gập người khuỵu xuống chống lên cái đầu gối lành lặn. Mấy tên lính quay đầu về phía chúng tôi. Tôi cười to hết mức có thể, vờ như những giọt nước mắt của tôi là vì thích thú. June cũng hùa theo, nhưng tôi có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trên mặt cô. “Cố lên,” cô thì thầm hoảng loạn. Một cánh tay mảnh khảnh của cô quàng lấy eo tôi, và tôi cố nắm lấy bàn tay cô chìa về phía tôi. Xung quanh vỉa hè, mọi người bắt đầu để ý đến chúng tôi. “Cậu phải đứng dậy. Cố lên.”

Tôi phải dồn hết sức mới có thể duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Tập trung vào June. Tôi cố đứng dậy – rồi lại ngã lần nữa. Khỉ thật. Cơn đau vượt quá sức chịu đựng. Ánh sáng trắng xuyên vào trong hốc mắt tôi. Hít thở, tôi tự nhủ. Mày không thể ngất ở giữa phố chính Vegas được.

“Chuyện gì vậy cậu lính?”

Một gã hạ sĩ trẻ mắt màu nâu nhạt đang khoanh tay đứng trước mặt chúng tôi. Tôi có thể nhận thấy gã đang vội, nhưng có vẻ như không khẩn cấp đến mức không thể kiểm tra chúng tôi. Gã nhướng mày nhìn chúng tôi. “Cậu ổn chứ? Mặt gì tái xanh như đít nhái thế kia, nhóc.”

Chạy. Có gì đó thôi thúc tôi hét lên điều đó với June. Ra khỏi đây đi… vẫn còn thời gian. Nhưng cô đã ngăn không để tôi nói thế. “Anh đành phải tha thứ cho cậu ấy thôi, sếp ạ,” cô nói. “Tôi chưa từng thấy người khách nào ở Bellagio uống nhiều như thế.” Cô lắc đầu ngán ngẩm và phẩy tay xua gã kia lùi lại. “Anh nên lùi lại thì hơn,” cô tiếp tục. “Tôi nghĩ cậu ta muốn nôn rồi.” Tôi hoàn toàn bất ngờ – một lần nữa – với cách nhập vai trơn tru của cô. Cũng y như cái cách cô lừa tôi trên những con phố ở Lake.

Gã hạ sĩ cau mày lưỡng lự nhìn cô trước khi quay về phía tôi. Mắt gã nhìn chằm chằm vào bên chân bị thương của tôi. Mặc dù cái chân đã được che giấu dưới lớp màu trang điểm dày cộm, gã vẫn quan sát nó thật kỹ. “Tôi không nghĩ là cô nàng gái bao của cậu biết cô ta đang nói cái gì đâu. Có vẻ cậu phải đến bệnh viện một chuyến thôi.” Gã vẫy tay ra hiệu cho một chiếc xe cứu thương đang chạy qua.

Tôi lắc đầu. “Không cần đâu, cảm ơn sếp,” tôi cố gắng nói kèm nụ cười yếu ớt. “Em này kể cho tôi nghe nhiều chuyện tiếu lâm quá. Giờ tôi chỉ cần lấy lại hơi cái đã, rồi về ngủ một giấc cho đã đời. Chúng tôi…”

Nhưng gã chẳng thèm để ý những lời tôi nói. Tôi thầm chửi thề. Nếu chúng tôi đến bệnh viện, họ sẽ kiểm tra dấu vân tay và sẽ biết đích xác chúng tôi là ai – hai kẻ đào tẩu bị quân Cộng hòa truy nã. Tôi không dám liếc nhìn June, nhưng tôi biết cô cũng đang cố tìm cách thoát hiểm.

Ngay lúc đó một cô gái thò đầu ra từ phía sau lưng gã hạ sĩ.

Đó là cô gái mà cả tôi và June đều nhận ra ngay, dù tôi chưa từng nhìn thấy cô ta trong bộ đồng phục mới coóng của quân Cộng hòa. Một cặp kính phi công lủng lẳng trên cổ. Cô ta bước vòng qua gã hạ sĩ và đứng ngay trước mặt tôi, mỉm cười bao dung. “Này!” cô ta nói. “Tôi nghĩ đúng là cậu rồi… Tôi đã thấy cậu vấp lên vấp xuống như một gã điên suốt cả phố!”

Gã hạ sĩ nhìn theo khi cô kéo tôi đứng dậy và vỗ mạnh vào lưng tôi. Tôi nhăn mặt, nhưng vẫn toét miệng cười với cô để chứng tỏ tôi quen biết cô từ lâu rồi. “Tôi không nhìn thấy cô,” tôi quyết định nói.

Gã hạ sĩ sốt ruột ra dấu với cô gái lạ. “Cô biết hắn?”

Cô gái hất mái tóc tém đen và trao cho gã ta nụ cười lả lơi nhất tôi từng nhìn thấy trong đời. “Biết hắn ư, thưa sếp? Chúng tôi đã ở cùng đội năm thứ nhất đấy.” Cô ta nháy mắt với tôi. “Có vẻ hắn lại giở trò ma mãnh ở các câu lạc bộ rồi.”

Gã hạ sĩ khịt mũi vẻ không hứng thú và đảo mắt. “Đám nhãi Không lực, hả? Thôi được, phải đảm bảo hắn không gây rối nơi công cộng nữa đấy. Tôi đã định gọi chỉ huy rồi.”

Rồi gã dường như nhớ ra việc đang phải làm và vội vã bỏ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tí nữa thì lộ.

Sau khi gã kia bỏ đi, cô gái nở nụ cười quyến rũ với tôi. Cho dù nó bị che khuất dưới lớp vải tay áo, tôi vẫn có thể nói rằng một cánh tay của cô ta đang bị bó bột. “Doanh trại của tôi ở gần đây thôi,” cô ta gợi ý. Giọng nói nhuốm vẻ bực bội, cho tôi biết cô ta không vui khi thấy chúng tôi ở đây. “Hay là cậu về đó nghỉ ngơi một lúc? Cậu có thể đem món đồ chơi mới của mình theo.” Cô gái vừa nói vừa hất đầu về phía June.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x