
Thằn Lằn – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Thằn Lằn của tác giả Yoshimoto Banana
Tôi gặp thằn lằn lần đầu ở câu-lạc-bộ thể thao tôi thường đến. Tôi vẫn đến đấy bơi lội 2 lần mỗi tuần, còn thằn lằn thì là huấn-luyện-viên thể dục aerobics ở đấy. Mỗi khi thấy cô ấy, tôi lại nghĩ là cô nàng kỳ lạ. Nhỏ bé, trông rắn rỏi, đôi mắt xếch có hơi tối, so với các huấn-luyện-viên khác vốn có vẻ vui tươi, thì không biết là điểm tốt hay không, nhưng phong cách đặc biệt ấy quả thật là khác lạ.
Không hiểu có phải là lòng yêu mến không, nhưng trước hết dáng vẻ khác lạ ấy đã khiến tôi để ý. Lần nào tôi bơi lội xong cũng đúng vào giờ cô ấy dạy. Phía bên kia của một biển nung núc những thịt bà nầy, bà nọ, bà kia, tấm thân mảnh mai vô cùng của cô ấy trông như đang đứng sững lại trong một tư thế quặt quẹo kỳ dị như một bức tượng điêu khắc của Salvatore Dali.
Cử động của cô mềm dẻo tuyệt vời đến nỗi mỗi động tác trông như ngưng đọng lại. Tiếng nhạc đệm có kích động đến đâu đi nữa, vẫn trông như có mỗi mình cô trong thế giới không có âm thanh.
Tôi thơ thẩn ngắm cô ấy vài lần như thế, thì có chuyện xảy ra. Hôm ấy, bơi lội xong, tôi đi qua trước phòng tập của cô. Như mọi hôm, cô đang dạy cho các bà các động tác trên thảm. Tôi vừa uống nước ngọt, vừa thơ thẩn ngắm khung cảnh ấy, nghĩ thầm rằng nếu ngày nào cô ấy thình lình nghỉ việc thì hẳn là chán lắm.
Khoảng thời gian ấy, tôi vừa mới dứt một cuộc tình dài, nồng đắm với vợ người khác, hơn nữa lại bị phụ rẫy, nên mệt đứt hơi, chẳng còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện luyến ái. Thế nhưng ý nghĩ thầm vụng ấy vẫn cho tôi cảm giác đang có gì đấy manh nha trong lòng tôi.
Như trong một đêm mùa xuân dễ chịu, hẹn hò với một người con gái chưa quen lắm nhưng đã có ý thích, lên tàu điện mà suy nghĩ sẽ đi ăn ở đâu, đi uống rượu ở đâu, cái cảm giác lơ lửng chơi vơi ấy, dù không nghĩ đến chuyện ái ân đi nữa, nhưng những cử chỉ đoan trang khoan thai của người con gái ấy, những mẫu hình khăn choàng mà cô ấy đã chọn để đặc biệt mang đến nơi hẹn với mình, mép áo choàng mềm mại, nét mặt tươi cười ấy, cứ như là mình đang ngắm phong cảnh đẹp từ xa, làm cho cả tâm hồn mình cũng đẹp theo, cái cảm xúc hớn hở tưởng đã mất đi từ thuở nào, bây giờ trở lại, toả ra mùi hương êm dịu.
Lúc tôi vừa rời đi định về thì nghe có tiếng ai đấy la lên : “đau quá, đau quá”, … Quay đầu lại, thấy trong phòng tập có một bà đang ôm lấy chân, nhăn nhó. Vừa nghĩ : “vọp bẻ rồi”, đã thấy thằn lằn nhanh nhẹn lướt đến bên bà ta.
Trong căn phòng tập mờ tối vẫn còn tiếng nhạc đệm ấy, như một y sĩ, thằn lằn bình tĩnh xoa bóp chân cho người đàn bà. Tôi cảm thấy khoảng thời gian mình nhìn quang cảnh ấy kéo dài thật dài. Thằn lằn ngồi dang tay thẳng ra trông thật đẹp như một tượng điêu khắc loang loáng ánh sáng trong đêm tối.
Không lâu sau, người đàn bà ấy đã tươi cười trở lại, và thằn lằn lại nở nụ cười tươi trên đôi môi hồng. Tấm kính ngăn làm cho âm thanh không xuyên thấu được bao nhiêu nên quang cảnh càng có vẻ kỳ bí. Và khi thằn lằn đứng lên, đôi chân duỗi ra, tôi nhìn thấy trên cùng của bắp đùi bên phải của cô có hình xâm một con thằn lằn nhỏ, làm tôi sững sờ. Đấy là khởi đầu của mối tình kỳ lạ với thằn lằn.
Quả thật, công việc nầy nhiều khi làm tôi mệt mỏi quá chừng. Muốn thật sự cứu chữa bệnh nhân thì phải làm sao tránh đồng bộ với người bệnh, tránh cộng hưởng với họ. Nhưng thật khổ phải tránh hiệp điều với những người bệnh cứ chuyên niệm một lòng đòi hỏi y sĩ hiệp điều với họ.
Cũng khổ như là lúc bụng đói meo mà phải cố tránh bàn ăn la liệt những thức ăn bày ê hề trước mắt. Bởi người bệnh đem hết sinh mệnh ra mà kỳ vọng mỗi một chuyện đồng điệu ấy, tất cả năng lượng sinh tồn chỉ muốn đem đổ hết vào một lúc ấy mà thôi. Y sĩ khoa tâm lý phải giữ ý thức như một người hầu bàn chuyên môn.
Dù bụng có đang đói meo đi nữa, người hầu bàn cũng không được mang thức ăn đi mà bước chân lảo đảo. Phải giữ thẳng người lên, phải nhắc nhở mình đừng quên là mình muốn làm gì.
Muốn cứu chữa người bệnh chứ gì? Muốn người ta lành bệnh chứ gì? Phải thường xuyên điều chỉnh ý thức vào điều cơ bản ấy. Phải điều chỉnh mọi sự cho hợp với điều cơ bản ấy, tránh bị cuốn hút ra ngoài mất. Từ đối tượng mà mình định giúp đỡ, nếu không có sẵn tư thế đồng tình trợ lực thì mệt vô cùng. Nhất là khi đang có chuyện lo nghĩ như lúc nầy.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.