Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Năng lực hồi phục của trẻ con không tồi, khi ăn sáng thời Bối Dao đã đỡ hơn nhiều.

Triệu Chi Lan xin nghỉ, ở nhà chăm sóc Bối Dao. Mẹ Bối đi làm trong nhà máy, công việc hàng ngày là ngồi trước máy may may quần áo, tiền lương một tháng được bốn trăm ba mươi đồng tiền, coi như không tồi.

Bữa sáng là một bát cháo, một bát đồ chua, cả nhà chỉ bát của Bối Dao có một quả trứng gà mập mạp.

Ngoài hiên truyền đến tiếng xuống cầu thang, sau đó là giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ: “Triệu Chi Lan!”

Triệu Chi Lan cao giọng trả lời: “Hôm nay không đi làm, tôi xin nghỉ, cậu đi đi.”

Người phụ nữ nói thầm: “Không nói sớm.” Sau đó lắc mông đi.

Bối Dao ngẩng đầu nhìn mẹ, quả nhiên mẹ trầm mặt xuống.

Người phụ nữ kia là Triệu Tú, trước kia cùng thôn với Triệu Chi Lan, nói đến cũng khéo, hai người đều gả tới thành phố C làm hàng xóm, cùng làm trong nhà may. Mang thai cùng một năm, cùng sinh con gái. Những người xung quanh không khỏi so sánh Triệu Tú và Triệu Chi Lan với nhau.

Cố tình Triệu Chi Lan lại không bằng Triệu Tú.

Chồng của Triệu Chi Lan, cũng là cha Bối Dao, làm việc trong lò gạch, công việc gian khổ, tiền lương còn không cao. Chồng Triệu Tú là giáo viên dạy Toán, được người tôn kính, công việc còn có thể diện.

Triệu Chi Lan còn không đến mức keo kiệt, chủ yếu là so con gái.

Con gái Triệu Tú sinh tên Phương Mẫn Quân, lớn hơn Bối Dao nửa tháng, Phương Mẫn Quân phấn nộn đáng yêu, không mượt mà giống bạn cùng lứa tuổi, mà tú khí đoan chính, giống như Ngọc Nữ nhỏ. Ai thấy đều nói đứa nhỏ này xinh đẹp!

Một đối lập, Bối Dao thành người bị nghiền áp.

Bối Dao bốn tuổi gương mặt tròn tròn, đôi mắt rất to, nhưng khi còn nhỏ Bối Dao ăn nhiều, trên đầu có hai cục tròn tròn, cả người tròn tròn ngốc manh. Mỗi lần Triệu Tú thấy Bối Dao nhỏ đều che miệng cười: “Dao Dao ăn gì vậy? Thịt trên tay nhỏ nhiều hơn Mẫn Mẫn nhà tôi một vòng.”

Bên ngoài khích lệ, bên trong trào phúng. Bởi vì Triệu Chi Lan béo, Triệu Tú ám chỉ là do di truyền.

Bối Dao thấy sắc mặt mẹ không tốt, khe khẽ thở dài.

Gia cảnh nhà cô vẫn luôn bình thường, vấn đề về may mắn cũng không biết nói thế nào. Cô nhớ gia đình Phương Mẫn Quân dọn đi khi đang học cấp 2, mua nhà mới, hai năm sau nhà mới phá bỏ và di dời, vì thế được bồi thường hai phòng. Gia đình Phương Mẫn Quân càng ngày càng tốt, ngược lại là nhà Bối Dao vay tiền cho em trai của mẹ, vẫn nghèo như vậy.

Chờ đến lớp 10, Phương Mẫn Quân dậy thì không thành công, “Ngọc Nữ Nhỏ” thành tướng khắc nghiệt.

Mà Bối Dao, trở thành hoa hậu giảng đường thành phố C.

Nhưng Bối Dao cũng không có cách nào an ủi mẹ, chuyện sau này sẽ trở nên rất đẹp, chẳng sợ nói Triệu Chi Lan cũng chỉ nghĩ đang nói linh tinh. Tối hôm qua Bối Dao mê mê hoặc hoặc suy nghĩ cả một đêm, loại chuyện trọng sinh này quá mơ hồ. Cô cảm kích vì có thể trọng sinh, bởi vậy sẽ ngoan ngoãn làm một cô bé bốn tuổi, ở bên cạnh cha mẹ, đời này chẳng sợ không gả, cũng sẽ không hại cha mẹ vì chuyện của cô mà tuyệt vọng.

Cô ngoan ngoãn ăn cháo xong, Triệu Chi Lan lau miệng cho cô.

Bối Dao nói: “Mẹ ơi, con muốn đi nhà trẻ.”

Triệu Chi Lan cười nói: “Bình thường đuổi cũng không muốn ra khỏi nhà, hôm nay bị ốm có thể không cần đi.”

Bối Dao bị ốm, giọng nói mềm như bông: “Com muốn đi.” Đôi mắt cầu xin, ướt dầm dề.

Triệu Chi Lan mềm lòng, sờ sờ trán cô: “Vậy buổi chiều lại đi.”

Bối Dao nhớ tới buổi sáng cha nói, cả đêm qua không ai đón Bùi Xuyên, có chút bất an. Nhưng đứa trẻ bốn tuổi thì làm được gì, chỉ có thể nghe Triệu Chi Lan nói.

Tới buổi chiều, Bối Dao thuận lợi được đưa đi nhà trẻ.

Ngoài cửa “Nhà trẻ Thường Thanh” có một loại cây, sờ vào sẽ có mùi hôi. Mà trong vườn trồng vài cọng hoa mai, vừa đến mùa đông đã thơm ngát. Năm 96 nhà trẻ thiết bị đơn sơ, cũng không có thang trượt.
Chỉ có tấm ván gỗ làm hai cái cầu bập bênh, lẻ loi ở trong sân.

Thời tiết mùa hè thay đổi nhanh chóng, mặt trời vừa tắt, mưa đá làm bập bênh ướt đẫm, tạm thời cũng không thể dùng.

Cô Tiểu Triệu bảo bọn trẻ chơi đùa với nhau.

Cô Tiểu Ngô cuối tuần mới có thể tới, một mình cô Triệu vội đến nỗi chân không chạm đất.

Khi Triệu Chi Lan đặt tay nhỏ mềm mại của Bối Dao vào tay của cô Tiểu Triệu, Bối Dao đã nhìn vào bên trong, bọn nhỏ đang chơi trò chơi. Tất cả mọi người đều vỗ tay ca hát, chỉ có một người không–

Bùi Xuyên quay đầu đi, đối diện với ánh mắt của Bối Dao.

Trong mắt bé trống rỗng, không có điều gì cả.

Nhưng chỉ ngắn ngủn một lát, bé đã quay đầu lại, không hề nhìn cô.

Bùi Xuyên cũng được đặt ở giữa bọn trẻ, bởi vì bé không có hai chân, không thể nghi ngờ là đứa bé khác biệt nhất nhà trẻ. Cô Tiểu Triệu đáng thương bé, bọn nhỏ sợ bé lại chán ghét bé, mâu thuẫn như vậy, giống như bé trở thành trói buộc của cả nhà trẻ.

Bởi vậy Bùi Xuyên và mọi người không hợp nhau.

Tiếng hát tiếng nói non nớt của bọn trẻ, cô Tiểu Triệu đặt Bối Dao ở giữa. Đối diện với Bối Dao là Bùi Xuyên.

“Ném nha ném nha, thả khăn tay, nhẹ nhàng mà ném ở phía sau, mọi người không được nói, nhanh lên nhanh lên bắt được, nhanh lên nhanh lên bắt được ~”

Khăn tay rơi xuống phía sau Trần Hổ, mập mạp chưa phản ứng lại, chờ các bạn nhỏ đều ha ha cười nhìn cậu, Trần Hổ mới đột nhiên quay đầu, thấy khăn tay màu xanh đằng sau mình, cậu giống như một cục thịt nhảy lên bắt người, kết quả đứa trẻ phía trước đã sớm về tới vị trí của mình.

Trần Hổ buồn bực mà trở thành người thả khăn tay tiếp theo, hát một bài thiếu nhi làm hình phạt, sau đó tiếp tục trò chơi.

Mấu đứa trẻ bốn năm tuổi vòng thành một vòng vỗ tay: “Ném nha ném nha, thả khăn tay ~”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x