
Tháng Năm Của Kẹo – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Con người không phải chỉ già đi vì tuổi tác, họ sẽ già đi khi một ngày, họ đã thôi không còn mơ, những giấc mơ của cái thời xa vắng, vang bóng và lẫy lừng. Bởi vậy, bằng cách này hay cách khác, níu giữ một giấc mơ là níu giữ cho mình một nửa của tuổi xuân và hi vọng.
Những đêm ngủ chập chờn. Tôi tỉnh giấc, thấy bóng tối quanh mình, mù mịt và mênh mông… Trong khoảng không cô tịch, tôi mơ màng ngỡ như ngày tháng đang trở về, ngày hôm qua đây thôi, tôi vẫn là đứa trẻ.. Bướng bỉnh và an nhiên, trong vòng tay cha mẹ. Thì người ta vẫn cứ nghĩ mình là đứa trẻ của những năm tháng không còn dài, để thấy đời nhiều thêm một chút, đẹp thêm một chút những hoan lạc trẻ con. Người ta nói với nhau rằng, khi một người nhắc về quá khứ, có nghĩa là hiện tại đã không vui rồi. Nhưng, nhắc một thứ ở trong quá khứ, cũng có gì để vui? Con người vẫn tự huyễn hoặc mình trong giấc mơ đời hư ảo như vậy.
Thật ra, chẳng phải một kẻ bạc trắng mái đầu mới mơ mộng một giấc mơ thuở thiếu thời, ngay cả những kẻ đầu xanh – trong một đêm an lành tỉnh giấc, giật mình tự hỏi – không biết từ lúc nào, đã rời xa khỏi vòng tay an toàn của bố mẹ. Trưởng thành, nghĩa là cô đơn đến tận cùng. Quá trình trưởng thành là quá trình mà con người đối xử với bản thân mình tàn bạo nhất, không ngừng lột xác, không ngừng vứt bỏ những trạng thái, cảm xúc non nớt để tiếp nhận những lạnh lùng tính toán, những giả dối lễ nghi, những ràng buộc xa cách.
Cuối cùng, vẫn chỉ còn cách mượn đến những đêm đen hiu quạnh, trong giây phút trở mình thao thức, trái tim thức tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn đượm khói sương, vứt bỏ những ràng buộc, vứt bỏ lớp mặt nạ, chúng ta mới thấy mình cô độc, mơ màng ngược về một thời khắc vô thường, ngày tháng nào có mình hồn nhiên như thế. Giấc mơ không phải đã xa, chỉ là nó quá già, để dũng cảm đối diện với thực tại khắc nghiệt và đủ sức ru người trong một vòm trời riêng lẻ.
Con người không phải chỉ già đi vì tuổi tác, họ sẽ già đi khi một ngày, họ đã thôi không còn mơ, những giấc mơ của cái thời xa vắng, vang bóng và lẫy lừng. Bởi vậy, bằng cách này hay cách khác, níu giữ một giấc mơ là níu giữ cho mình một nửa của tuổi xuân và hi vọng. Còn mùa xuân, còn hi vọng là cuộc đời vẫn còn những ngày tháng vui, để tỉnh giấc ngửa đầu nhìn vạt nắng đơn côi bên hiên nhà, ngân nga một câu hát ru đời của Trịnh mà thấy lòng nhẹ bẫng: “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”
… Thì vẫn biết, số phận đã an bài, nhưng đời vui quá, không buồn được! Cảm ơn vì ngày mai vẫn còn đến, người vẫn sống và thấy mình đang cười.
Khung Cửa Bình Yên, Tôi Nhốt Một Đời
Nỗi cô đơn dạy con người ta biết yêu bản thân mình. Nỗi buồn dạy con người ta biết thỏa hiệp và thích ứng với cuộc sống.
1. Đêm buông mình, trong lòng lại cảm thấy buồn một nỗi mơ hồ. Nhưng nói một cách công bằng, đó là một nỗi buồn dễ chịu – đối với một kẻ quá nhạy cảm như tôi. Nỗi buồn, theo một cách nào đó không hề bi quan và kéo tôi rơi vào cái vũng lầy ẩm ướt ảm đạm. Chỉ là, như tôi đã nói, nó mơ hồ với những cảm xúc chênh vênh khó tả.
Thường những lúc chỉ có một mình như vậy, tôi gặm nhấm nỗi buồn bằng những việc làm bình thường một – cách – quá – chú – tâm và tỉ – mỉ – hết – sức. Như là ngâm mình trong nước nóng rất lâu, sau đó bắc một cái ghế tựa ra sân thượng, mang theo laptop, mở list nhạc không lời đã quen, pha một tách cà phê nóng và mặc kệ tách cà phê từ từ bốc hơi rồi nguội ngắt khi đã thu hết hơi ấm vào lòng bàn tay, tôi xõa tung mái tóc ẩm ướt, cứ thế để nó được hong khô bằng gió trời đêm. Cầm theo một vài cuốn sách cũ, bắt đầu đọc lật lại từng trang, cảm giác như chưa từng đọc bao giờ khiến tôi quên đi hết thảy.
Nhiều khi nằm ngửa trên chiếc ghế mây êm ái, phủ một tấm chăn mỏng khi trời lạnh, tôi cứ thả mình thỏa thích ngắm nghía khoảng trời đêm thăm thẳm như thế trong nhiều giờ, cho đến khi những vệt sương thấm vào da thịt lạnh cóng, tôi mới trở vào phòng. Và những nỗi buồn cứ thế tan đi một cách dễ chịu. Là dễ chịu thật sự để có thể yên lành trong giấc ngủ muộn khi trời gần sáng.
Dần dà, tôi nhận ra, nỗi cô đơn và man mác buồn những khi một mình chẳng hề khiến tôi cảm thấy khó chịu và chán ghét. Nó khiến tôi khám phá ra bản thân mình và thích thú cuộc sống một mình đến đâm ra nghiện những đêm dài, bắc ghế nằm một mình ngắm nhìn khoảng trời rộng lớn trong khoảng sân thượng bé nhỏ qua những ô cửa sắt vuông vức. Trở về nhà khi màn đêm đã buông xuống, con phố nhỏ đã ngủ say, chập choạng sau những hơi men của những cuộc tụ tập với bạn bè, tàn canh – tôi chỉ là tôi, cô gái bé nhỏ đối diện với nỗi cô đơn mơ hồ mà không còn bật khóc, chán nản hay cảm thấy tuyệt vọng nữa.
Nỗi cô đơn dạy con người ta biết yêu bản thân mình. Nỗi buồn dạy con người ta biết thỏa hiệp và thích ứng với cuộc sống. Và tôi ở đó, giữa khoảng trời bao la, trong thành phố với hơn bảy triệu dân này, mặc kệ tất thảy những tranh đấu để sinh tồn cho được trên từng tấc đất nhỏ dù không đủ để duỗi cho thẳng một cái chân, nơm nớp chẳng dám thở chẳng dám hít cho thật sâu cái thứ không khí ngờm ngợp múi ẩm mốc và khói bụi, tìm kiếm những vì sao đơn lẻ riêng mình, mường tượng ra một ngôi sao băng nào đó vô tình xẹt ngang và rớt xuống để chớp mắt cầu nguyện cho một ước mơ cũng chóng vánh nảy ra trong đầu.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.