Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

“Ai! ?”

Thụ yêu kia dường như cũng biết nửa đường gặp Trình Giảo Kim (*), chẳng phải là người nên chọc vào, vừa quát lớn phô trương thanh thế, vừa ra tay trước chiếm lợi thế. Nó tung nhánh cây như xúc tua, thừa dịp Thanh Huyền không có kiếm trong tay lại đang sững sờ, cuốn lấy một chân cậu kéo ngã xuống đất ý đồ bắt làm con tin, không hề tỏ ra sợ hãi.

* Ý chỉ kẻ ngáng đường. Trình Giảo Kim là một vị tướng thời Đường (Lý Thế Dân), nổi tiếng với việc dùng búa ra trận. Thanh Huyền vừa bị thương lúc giao chiến, giờ lại vô ý bị yêu nghiệt này kéo ngã xuống đất, vết thương trên lưng đập lên hòn đá, đau thấu tim gan. Nhưng cậu không dám kêu đau chỉ lặng lẽ rên một tiếng, tay bấu chặt vào bùn đất. Không biết là cắn răng chịu đựng hay là tự ái trỗi dậy bởi không ngờ lại bị thụ yêu bắt làm con tin, tự dưng trở thành vật trói buộc.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng bạc vút qua, cắt đứt mấy nhánh cây quấn quanh chân Thanh Huyền!

“Lá gan của ngươi cũng lớn nhỉ, dám ngông cuồng đụng vào người của bổn tọa.” Giọng nói bình thản như có như không ẩn chứa sự cười nhạo lẫn khinh miệt, giọng điệu lạnh lẽo như mấy tầng băng giá. Cuối cùng, một bóng dáng nử tữ cao gầy dần hiện ra giữa màn sương mù dày đặc, trong tay chính là thanh kiếm phát ra ánh sáng bạc vừa rồi.

Nàng mảnh khảnh gầy yếu tựa một người bệnh, tưởng như gió thổi qua cũng có thể ngã. Khuôn mặt lạnh lùng gần như trắng bệch, che giấu nét buồn bã quạnh hiu. Mà bộ y phục trên người lại đỏ rực rỡ như ánh tà dương, màu đỏ kiêu ngạo bất tuân. Có lẽ vì hai thứ đối lập đặt cạnh nhau nên càng tôn lên sự nổi bật khiến cả người nàng mơ hồ giống như yêu ma.

Người con gái này xinh đẹp tuyệt trần, nhưng sự xinh đẹp này không phải đến từ dung mạo, mà khắp người nàng tản ra sắc khí bén nhọn khó có thể miêu tả, càng khó cất thành lời. Mỗi cử chỉ hành động, mỗi ánh nhìn bất chợt cũng đủ làm người khác chấn động tâm hồn không thể hít thở, đẹp một cách ma mị lại biến hoá kỳ lạ.

“Ngươi từ đâu đến?” Sát khí trên người nàng lạnh thấu xương làm thụ yêu kia khiếp sợ tự giác lui về phía sau mấy bước, ngay cả đài hoa vốn đang gào khóc thảm thiết cũng như bị hoảng sợ, im bặt kêu không thành tiếng. Có lẽ không muốn bị yếu thế quá mức, thụ yêu kìm nén lấy lại khí thế, không biết sống chết tiếp tục mở miệng, có phần phô trương khiêu khích: “Nơi này là địa bàn của ta!”

“Tu hành năm trăm năm, vì muốn đi ngang về tắt mà rút ngắn đường tu hành, lại chiếm đoạt và giam cầm hồn phách con người. Thứ yêu nghiệt như ngươi không sợ hồn phi phách tán thì chớ, lại còn ngang ngược phách lối thế sao?” Gương mặt tái nhợt lạnh lùng không chút cảm xúc, mỗi lời nói đều vạch rõ chân tướng.

Ngón tay nàng vuốt nhẹ thanh kiếm, nét mặt thoáng hiện sự chua chát. Giọng nói mỉa mai đi cùng nụ cười lạnh, dường như có chút cao ngạo toát lên từ đôi mày nhướn cao xen lẫn chút xem thường: “Bổn tọa xưa nay không muốn xen vào việc của người khác. Chẳng qua Lục kiếm tiên này bị phong ấn mấy trăm năm, lâu rồi chưa dính máu yêu ma, có lẽ cũng hơi cô đơn lạnh lẽo. Hôm nay vừa đúng lúc, chi bằng mượn thứ yêu cây gây sóng gió không biết sống chết nhà ngươi để tế kiếm đi!”

Thụ yêu kia vừa nghe nữ tử áo đỏ nhắc tên Lục kiếm tiên, lại nghe nói nàng muốn tế kiếm thì bất chợt rùng mình, chỉ vào Thanh Huyền, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi — ta không làm hại hắn, là hắn tự chui đầu vào lưới. Nói cho cùng bất quá chỉ là một phàm nhân, ngươi muốn thì trả lại cho ngươi là được chứ gì,” dứt lời liền nhìn láo liên, nhánh và thân cây rút xuống dưới, hoảng sợ trốn chạy vào lòng đất.

“Hắn đương nhiên là của bổn tọa.” Thấy thụ yêu trốn xuống đất, ánh mắt và thần sắc của nữ tử kia vẫn bình thản, dường như cục diện này chẳng là gì, chẳng đáng để bận tâm. Nhưng lời nói tuyệt tình chợt thốt khỏi môi nàng ngập tràn sát khí sắc bén lại khiến người ta lạnh người: “Yêu hồn của ngươi, bổn tọa cũng không định buông tha!”

Vừa dứt lời, nàng đưa ngón trỏ trái lên môi, máu từ ngón tay dần thấm lên Lục kiếm tiên. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy những giọt máu như lửa đỏ trong khoảnh khắc đã biến thanh kiếm lam thẫm thành đỏ rực đến chói mắt. Miệng nàng niệm ngự kiếm thuật, Lục kiếm tiên bay lên không trung đâm thẳng xuống chỗ thụ yêu đang độn thổ, vừa mạnh vừa chuẩn xác!

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, toàn bộ cây khô trong rừng bị chặt đứt, gió lạnh âm u gào thét từng trận, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái hồ đỏ như máu.

Bên trong hồ, thụ yêu không ngừng giãy dụa nhưng vẫn bị vây chặt không thể động đậy, vô số yêu quái bị kéo thẳng xuống đáy hồ. Những đài hoa trên thân nó bị kéo xuống hồ máu sôi sục cùng cất tiếng gào thét ai oán, âm thanh càng lúc càng lớn, càng thê lương. Thụ yêu vươn nhánh cố gắng bấu víu thứ gì đó nhưng bất lực, chỉ có thể đau đớn tru lên: “Rốt cuộc ngươi là ai! ?”

Nét mặt nữ tử áo đỏ không chút thay đổi, đứng bên hồ máu nhếch môi chậm rãi nói một từ, ‘xoay’. Trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện ánh lửa: “Muốn biết bổn tọa là ai, xuống chín tầng địa ngục hỏi Diêm Quân đi!”

Cuối cùng, toàn bộ yêu quái và thụ yêu kia đều bị dìm sâu xuống đáy hồ đỏ ối, tiếng kêu than thê lương cũng ngày càng nhẹ đến gần như không còn gì nữa, nhưng gió vẫn không ngừng gào thét, như một tràng tiếng ca ai oán không bao giờ dứt. Tiếng ca ai oán thê lương từ đáy nước vọng về, bất lực và đứt quãng, lại càng âm u như đâm thẳng vào màng nhĩ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x