Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Hãy Mở Cửa Ra Và Đây Là Họ

Ngày 11 tháng Giêng

Người đàn ông trên giường bệnh trở mình nhẹ nhàng và cố nén tiếng rên.

Y tá trực rời bàn làm việc tiến đến chỗ anh. Cô đổi chỗ cái gối và giúp anh có được tư thê nằm thoải mái hơn.

Angus MacWhirter chỉ càu nhàu thay cho lời cám ơn.

Anh đang trong tình trạng căm hận và cay đắng.

Lẽ ra lúc này anh chết rồi mới phải. Anh đã có thể thoát khỏi tất cả những chuyện này rồi. Đáng nguyền rủa thay cho cái cây nực cười chết tiệt mọc lên từ bờ đá đó! Đáng nguyền rủa thay những cặp tình nhân vụng trộm bất chấp cái lạnh của đêm đông, tiếp tục hẹn hò trên bờ đá.

Nhưng vì họ, và cả cái cây đó! Chuyện này đáng lẽ đã kết thúc – một cú lao mình xuống dòng nước sâu băng giá, một sự đấu tranh ngắn ngủi, và rồi quên lãng đi – kết thúc một cuộc đời vô nghĩa, chẳng mang lại lợi ích gì.

Và giờ thì anh đang ở đâu đây? Bị gãy xương vai, nằm dài một cách đáng thương trên giường bệnh và chờ đợi bị kéo lên đồn cảnh sát với tội danh tự tử.

Đáng nguyền rủa thật, đó là mạng sống của anh mà, đúng không?

Và nếu việc tự tử thành công, họ sẽ chôn cất anh trong bầu khí đạo đức vì anh là kẻ có đầu óc rối loạn.

Thật vậy, kẻ có đầu óc rối loạn! Anh không bao giờ bình thường. Và tự tử là điều hợp lý nhất mà một người như anh có thể làm được.

Một kẻ hoàn toàn trắng tay, lại bệnh tật, và một cô vợ bỏ theo người đàn ông khác. Không việc làm, không tình yêu, không tiền bạc, không cả sức khỏe hay hy vọng, thì chắc chắn kết thúc mọi thứ là giải pháp duy nhất có thể?

Và giờ đây anh đang trong hoàn cảnh nực cười. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị quở trách bởi những quan tòa mộ đạo vì đã làm một việc tầm thường với một thứ chỉ duy nhất thuộc về anh – mạng sống của anh.

Anh khịt mũi giận dữ. Một con xúc động mạnh vừa quét qua người anh.

Y tá lại đến cạnh anh.

Cô ấy trẻ trung với mái tóc đỏ và khuôn mặt khá khuyết nhưng trông tử tế.

“Anh đau nhiều không?”

“Không, tôi không sao”.

“Tôi sẽ cho anh ít thuốc an thần”.

“Cô không giúp được gì nhiều đâu”.

“Nhưng…”

“Cô nghĩ tôi không thể chịu đựng được chút đau đớn và mất ngủ này hay sao?”

Cô y tá mỉm cười nhẹ nhàng:

“Bác sĩ nói anh có thể uống chút gì đó”.

“Tôi không quan tâm bác sĩ nói gì”.

Cô ấy kéo thẳng tấm trải giường rồi đặt ly nước chanh lại gần anh hơn. Anh nói với vẻ hơi xấu hổ:

“Tôi xin lỗi vì đã thô lỗ với cô”.

“Ồ, không sao đâu”.Anh bực mình vì cô hoàn toàn không cảm thấy phiền với tính khí nóng nảy của anh. Cô đã quen với những điều đó, chúng không làm cô quên đi sự nhẫn nại và lòng khoan dung một y tá cần phải có. Anh là một bệnh nhân, không phải là người bình thường.

Anh nói:

“Sự can thiệp chết tiệt – tất cả những sự can thiệp chết tiệt này…”

“Nào, nào, mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi”.

“Tốt hả?” anh gặng hỏi. “Tốt sao? Ôi Chúa ơi”.

Cô gái từ tốn nói: “Sáng mai anh sẽ thấy khỏe hơn”. Anh cố gắng nhẫn nhịn.

“Y tá các cô… Y tá các cô…! Thật dã man, các cô là vậy đó!”

“Chúng tôi biết điều gì sẽ tốt cho anh, anh thấy rồi đó”.

“Thật là điên tiết mà! Cô, cái bệnh viện này, cả thế giới này. Can thiệp liên tục! Biết cái gì tốt nhất cho người khác. Tôi đã cố gắng tự tử. Cô biết điều đó, đúng không?”

Cô gái gật đầu.

“Dù tôi có gieo mình xuống bờ đá đầy máu me hay không thì đó là việc của riêng tôi. Cuộc sống của tôi đã hết. Tôi là kẻ vô gia cư!”

Cô gái tặc lưỡi đầy cảm thông. Anh ta là một bệnh nhân. Cô đang xoa dịu anh ta bằng cách để anh ta trút giận.

“Sao tôi không thể tự tử nếu tôi muốn chứ?” Anh gặng hỏi.

Cô gái trả lời câu hỏi đó khá nghiêm túc.

“Vì như vậy là sai”.

“Tại sao?”

Cô gái nhìn anh nghi ngờ. Cô chẳng phiền hà gì nhưng quá khó để giải thích rõ ràng phản ứng của mình.

“À… ý tôi là… tự tử thì tội lỗi quá. Anh phải tiếp tục sống dù muốn hay không”.

“Tại sao vậy?”

“Vì, còn có những người khác anh phải quan tâm tới chứ, phải không?”

“Trường hợp của tôi thì không. Tôi có chết đi cũng chẳng ảnh hưởng tới ai cả”.

“Anh không có bà con thân thích gì sao? Không cha mẹ, anh chị em hay bất cứ ai hả?”

“Không. Tôi từng có vợ nhưng cô ấy bỏ đi rồi – cũng đúng thôi, cô ấy thấy tôi chẳng được tích sự gì cả”.

“Nhưng chắc chắn anh còn có bạn bè?”

“Không, tôi không có. Tôi không phải là một người thân thiện. Nghe này, cô y tá ơi, tôi sẽ nói cho cô một chuyện. Tôi đã từng là một người hạnh phúc. Tôi có công việc tốt và một cô vợ xinh đẹp. Rồi tôi bị tai nạn xe hơi. Tôi ngồi trên xe do ông chủ lái. Ông ta muốn tôi nói là lúc gặp tai nạn thì ông ta đang lái xe với tốc độ dưới 48km/h. Nhưng sự thật là lúc đó ông ta lái với tốc độ gần 80km/h. Không có ai chết cả, cũng không có vấn đề gì cả, ông ta chỉ muốn mình đúng để làm việc với bên bảo hiểm thôi. À, tôi không nói theo những điều ông ta muốn. Như vậy là nói dối, mà tôi thì không nói dối”.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x