
Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi của tác giả Tiêu Nguyệt Dã
Chương 2
Cơn choáng váng qua đi, Hạ Nhạc không khỏi buồn nôn vì khó chịu.
Buồn nôn hồi lâu, cô mở mắt ra, lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn thấy vài khuôn mặt trẻ tuổi đang tò mò nhìn chằm chằm vào mình.
“Cậu…đang làm gì vậy?” Hạ Nhạc ép mình ngồi dậy.
Cô chưa kịp ngồi vững thì có người lại đẩy cô xuống.
“Này, bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Hạ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, cậu bé bên cạnh nói với người bạn đồng hành của mình với vẻ mặt đầy trịnh trọng: “Em đã bảo không sao mà, em có đánh cậu ấy mạnh lắm đâu.”
“Ai bảo là không sao? Nhìn gương mặt ngốc nghếch của em ấy có khi em ấy bị em đánh bị đần luôn rồi.” Một cô bé lập tức nói.
“Hả? Không thể nào…” Cậu bé có hơi sợ hãi, quay sang Hạ Nhạc hỏi: “Cậu tên là gì thế?”
Ký ức của Hạ Nhạc vẫn đang dừng lại ở khung cảnh cô ngã gục xuống sau chiếc xe tang như lúc mình còn nhỏ, bị hỏi đột ngột như vậy cảm giác thật kỳ lạ.
Đây là đâu?
Những đứa trẻ thông minh trước mặt này từ đâu đến?
Thấy cô hồi lâu không trả lời, cậu bé bắt đầu tỏ ra xấu hổ, còn cô bé thì càng thêm hả hê: “Nhìn xem, em ấy bị cậu đánh đến nỗi thậm chí còn không biết tên mình là gì. Thiệu Minh ơi, em chết chắc rồi!”
“Vậy… chúng ta nên làm gì đây?” Cậu bé sợ hãi nhìn Hạ Nhạc.
“Mẹ chị nói, nếu làm chuyện xấu thì phải chịu trách nhiệm, em phải chịu trách nhiệm với em ấy.”
Cậu bé sửng sốt một lúc, lẩm bẩm: “Em… em không có tiền…”
Hạ Nhạc còn đang bối rối thì đột nhiên có người mở cửa, đám trẻ con lập tức nhường đường.
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào cửa, bọn trẻ im lặng hơn rất nhiều.
Nữ bác sĩ lấy ống nghe ra, nghe nhịp tim Hạ Nhạc một lúc rồi an ủi: “Không sao đâu. Chắc là bị hoảng sợ, chỉ cần về nghỉ ngơi nhiều hơn thôi.”
“Bác sĩ Ngô!” Cô bé đột nhiên giơ tay lên, chính trực nói: “Nhưng em ấy thậm chí còn không biết tên mình là gì!”
“Hả?” Bác sĩ Ngô trông còn trẻ, hiển nhiên không ngờ chỉ một lần va chạm thông thường lại xảy ra chuyện như vậy, vì thế cô ấy nghiêm túc nói với cô bé: “Lâm Hoa Hoa, không được nói bậy bạ như thế biết chưa.”
Rồi cô ấy quay lại nhìn gương mặt tràn đầy mê man của Hạ Nhạc hỏi: “Con…quên tên mình thật à?”
Hạ Nhạc vẫn đang đắm chìm trong cái tên Lâm Hoa Hoa quen thuộc, cô vắt óc suy nghĩ cảm thấy cái tên này rất gần gũi, nhưng nhẩm lại tên bạn bè từ nhỏ đến lớn cũng không thể nhớ được là ai.
Cô bực bội đánh vào đầu vài cái, cảnh tượng này trong mắt bác sĩ và những đứa trẻ có mặt tại đây đều mang ý nghĩa khác.
Mọi người không khỏi thở dài——
Tiêu rồi, bé gái này thật sự bị đánh thành ngốc nghếch luôn rồi.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, có người đẩy nhẹ cánh cửa ra.
“Thiệu Minh, nghe nói em lại gây chuyện?”
Giọng nói ấy rất trầm ổn, chín chắn.
“Anh! Em không cố ý!”
“Ông nội.”
Cậu bé và Hạ Nhạc đồng thời lên tiếng.
Cậu bé sợ quá không dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia nhưng Hạ Nhạc lại xông tới trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, ôm lấy người đàn ông đó rồi khóc lớn.
“Cậu ấy đang hét cái quái gì vậy?”
“Bị điên thật rồi à?”
“Cậu ấy đang làm gì vậy? Đây là…”
Những đứa trẻ xung quanh hoảng sợ thắc mắc không ngừng.
Lúc này, Hạ Nhạc chẳng thèm quan tâm đến lý trí và bình tĩnh huống chi là nghĩ đến chuyện đã xảy ra, tại sao cô có thể gặp lại được ông nội trẻ trung và đẹp trai như trong tấm ảnh cũ ở nhà.
Người mà cô luôn thầm nhớ đêm mong, người quan trọng nhất trên thế giới đối với cô.
Cũng giống như nhiều năm trước, Hạ Nhạc đọc được một đoạn văn: [Chỉ sau khi người thân qua đời thì mới hiểu được tại sao thế gian thường nói nếu trên thế giới thật sự có ma thì tốt biết mấy.]
Lúc đó Hạ Nhạc cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự có ma thì tốt quá.
Cô muốn gặp lại ông nội biết bao, nhưng giờ đây điều ước ấy đã trở thành hiện thực, ông nội đang ở đây ngay trước mặt cô.
“Ông ơi, con nhớ ông nhiều lắm.” Hạ Nhạc khóc đến mức gần như nghẹt thở cô lẩm bẩm một mình.
Tiếng khóc khàn đặc khiến người ta khó có thể nghe rõ cô đang nói gì, nhưng Lâm Hoa Hoa lại khó chịu không vui.
“Em làm cái gì thế! Buông ra! Buông ra!” Lâm Hoa Hoa lao tới kéo Hạ Nhạc ra khỏi ông.
Sau khi Hạ Nhạ bị tách ra khỏi ông nội, cô mới nhận ra mặt mình tèm lem đầy nước mắt lẫn nước mũi.
Đây là khuyết điểm của cô từ khi còn bé, mỗi khi khóc là cô sẽ trở thành như vậy.
Ông nội luôn nói cô là một đứa trẻ ngoan mà đứa trẻ ngoan khi khóc thì nước mắt và nước mũi sẽ cùng chảy ra.
Lúc này nước mũi của cô đã dính vào cánh tay của ông nội và kéo thành một sợi dài.
Nhất thời bầu không khí trở nên lúng tings, Hạ Nhạc khịt mũi thật mạnh rồi nước mũi trong suốt xì ra, cô nhanh chóng dùng tay lau đi.
Cô thấy vẻ mặt của ông cô cứng đờ rõ rệt.
Đúng vậy, ông cô mắc bệnh sạch sẽ, cô phấn khích đến nỗi quên mất điều ấy.
Cũng vào lúc này, tâm trí Hạ Nhạc mới tỉnh táo lại.
Cô phát hiện khi ngẩng đầu lên nhìn ông nội thì chiều cao hơi chênh lệch…mà thực ra chênh lệch rất nhiều.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.