Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Thôn Tám Mộ của tác giả Yokomizo Seishi mời bạn thưởng thức.

Kẻ đáng ngờ

Mori Miyako nói hai ba ngày nữa lên đường, rốt cuộc là chẳng mấy khi rời thôn nên cô tranh thủ đi mua sắm, thăm bạn bè ở Osaka và Kobe, lại lâu rồi chưa xem kịch nên nấn ná thêm một ngày. Tới 25 tháng Sáu chúng tôi mới khởi hành về thôn Tám Mộ.

Tính ra 25 tháng Năm là lần đầu tôi gặp luật sư Suwa sau bản tin tìm người trên đài. Vỏn vẹn một tháng mà bao nhiêu sự kiện xảy ra, tất bật đến hoa cả mắt. Mỗi ngày tôi đều ghé nhà luật sư Suwa cho tới khi lên đường, đôi khi Miyako gọi điện rủ tôi đi mua sắm hoặc xem kịch chung, khiến một kẻ từ nhỏ đã ít tiếp xúc với phái nữ như tôi vui sướng rộn ràng. Đồng thời, bất an lo lắng sợ hãi (mà có lẽ là hỗn hợp các cảm xúc mơ hồ manh nha từ trước) dần dà bắt rễ sâu xuống lại làm tôi ủ ê tuyệt vọng.

Sớm muộn gì người ta cũng sẽ cho tôi biết về xuất thân của mình. Luật sư Suwa và Miyako hẳn đã nhận định rằng việc tiết lộ toàn bộ câu chuyện sẽ khiến tôi bị sốc, cho nên trong khoảng thời gian tôi tất bật chạy qua chạy lại chuẩn bị cho ngày xuất phát, họ đã kể lần lượt từng chút một lịch sử khủng khiếp liên quan đến sự ra đời của tôi.

Lịch sử đó đã được trình bày ở đầu sách rồi nên tôi xin phép không viết ra nữa. Mà đúng hơn là tôi không thể chịu đựng được việc viết lại lần nữa xung đột thê thảm và thương tâm của cha mẹ mình. Người mẹ đáng thương! Bây giờ tôi mới biết nguyên nhân khiến mẹ lên cơn ban đêm, cảnh tượng giằng xé tim tôi thời thơ ấu. Đồng thời cũng hiểu ra nguồn cơn những vết sẹo đáng sợ trên cơ thể mình.

Hai sự việc đó, nặng nề và đau đớn như chì nghiến nát lồng ngực tôi. Nhưng giày vò hơn cả là kết cục rùng rợn với cuộc thảm sát 32 thôn dân. Dường như gắng sức để không làm tôi thất kinh, luật sư Suwa và Miyako kể lại mọi chuyện thật ôn tồn và điềm đạm, nhưng lại càng khiến tôi sốc đến mức không ngôn từ nào diễn tả được. Nghe xong, người tôi lạnh toát, hơi thở tắc nghẽn. Tôi nín lặng như hóa đá, cố sức kìm nén mà không ngăn nổi mình run lên bần bật.

“Đúng là một nhiệm vụ đáng ghét. Đáng lẽ ông Ushimatsu sẽ kể cho cậu cơ, nếu ông không gặp chuyện bất hạnh. Sau khi bàn bạc với nhau, chúng tôi quyết định gánh trách nhiệm thay ông. Tôi rất tiếc. Mà không, tôi thấy rất tàn nhẫn. Tuy nhiên, cậu cần biết trước khi về thôn. Cậu đừng khó chịu nhé.”

Miyako ân cần rào đón trước và quan sát tôi với vẻ đau lòng. Tôi cố nuốt trôi cục nghẹn ở họng và cất tiếng. “Không đâu, sao tôi lại khó chịu chứ… Tôi cảm kích còn chưa hết. Dù sao thì đây vẫn là chuyện sớm muộn gì cũng phải nghe một lần, chi bằng được nghe từ những người tử tế ân cần. Nhưng chị Miyako này…”

“Vâng…”

“Thôn dân nghĩ gì về tôi? Bây giờ tôi mà về thì họ cảm thấy thế nào?”

Miyako và luật sư Suwa nhìn nhau, rồi luật sư nhẹ nhàng khuyên, “Tốt nhất là cậu đừng băn khoăn chuyện ấy. Cứ bận tâm người khác nghĩ gì về mình thì không sống nổi một ngày ở đó đâu.”

“Bác Suwa nói đúng đấy. Hơn nữa, cậu chẳng làm gì nên tội cả.”

“Cảm ơn hai vị quan tâm, tôi vẫn muốn biết.”

Luật sư Suwa và Miyako lại nhìn nhau, cuối cùng Miyako gật đầu.

“Được rồi, có khi biết trước lại hơn. Chuẩn bị tinh thần nhé… Thành thật mà nói, người trong thôn không ưa cậu lắm. Nghe qua vô lý, vì cậu chẳng có lỗi gì cả. Nhưng xét từ góc độ những người có cha mẹ hoặc con cái bị thảm sát thì dễ hiểu thôi. Tệ hơn là, một năm thành phố bằng mười năm thôn quê. Ở thành phố, người ta gặp gỡ rồi chia ly khá thường xuyên nên mọi chuyện thường chóng phai nhạt. Dân quê thì loanh quanh một chỗ, chuyện chẳng đáng gì cũng nhớ dai dẳng từ năm này qua năm khác. Việc cậu sắp về thôn cũng bị bàn ra tán vào.”

“Cả thôn đều biết tôi sắp về rồi ư?”

“À thì… Khác với thành phố, ở quê rất khó giữ bí mật, trước sau gì cũng lộ ra thôi… Một khi đã lộ là cả thôn biết hết. Tuy nhiên cậu không cần bận tâm quá, người thành phố nào về quê chả bị nói này nọ. Ngay như tôi, ngần này tuổi vò võ phòng không nên cũng bị đơm đặt nhiều, cứ để ý từng li từng tí thì chẳng biết bao giờ mới hết, nên tôi quyết định nghe tai nọ ra tai kia luôn. Thực sự là người ở quê nhiễu sự lắm.”

“Trường hợp của hai người cơ bản là khác nhau… Chẳng may bị thôn dân thù ghét thật, cậu phải can đảm lên và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé.”

Tôi nghe mà lòng nặng như chì đổ, cố xua đuổi nỗi bất an đang tấn công mình để trả lời, “Cảm ơn hai vị đã cho biết nhiều điều. Đây là một gánh nặng đối với tôi, nhưng đúng như luật sư nói, biết rồi thì tâm lý cũng sẵn sàng phần nào. Nhân tiện, chị Miyako này!”

“Vâng…”

“Tôi hỏi nhiều quá rồi, song vẫn còn một việc tôi rất muốn biết…”

“Vâng, việc gì ạ?”

“Thôn dân không ưa tôi, nhưng chị có nghĩ ra ai trong số đó đặc biệt căm ghét tôi hơn hẳn những người khác không? Căm ghét đến nỗi không muốn tôi về thôn, tìm cách xua tôi ra thật xa ấy…”

“Tôi không rõ… Sao cậu lại hỏi thế? Không phải tất cả mọi người trong thôn đều oán hận cậu đâu. Đừng nghĩ quá lên. Nếu cậu hiểu chuyện tôi vừa kể theo hướng này thì tôi phải đính chính lại rồi.”

“Có lý do nên tôi mới hỏi. Hai vị nhìn đây. Hôm mùng 5, tôi nhận được thư này.” Tôi chìa ra lá thư cảnh cáo nhận được vào sáng ngày ông ngoại bị hạ độc, ngày mà tôi không thể nào quên.

Trông thấy lá thư, luật sư Suwa và Miyako mở to mắt nhìn nhau.

“Chị Miyako, nội dung thư và cái chết của ông tôi dường như liên quan đến nhau? Phải chăng có người không muốn tôi về thôn nên đang mưu toan chuyện gì?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x