
Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Thượng Ngươn Kiếm Pháp của tác giả Ngọa Long Sinh mời bạn đọc thưởng thức.
Hồi 2. Thiên Tửu Bất Túy
Thiên Hải giật mình khi chạm phải đôi thần nhãn xanh rờn của vị Giáo chủ. Y không làm chủ được mình, bất giác thối lui hai bộ, cố rặn một nụ cười rồi quỳ xuống nói :
– Giáo chủ quang lâm.
Vị Giáo chủ dời mắt nhìn lại Lưu Ngọc Ninh, cất tiếng ồn ồn :
– Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh, có chịu theo bổn tọa về Tổng đàn không?
Lưu Ngọc Ninh ngẩng đầu nhìn lên :
– Ngọc Ninh sẽ theo Giáo chủ, nhưng xin Giáo chủ một điều.
– Nói đi!
– Thiên Hải là… Là… Nghĩa tử của Ngọc Ninh, xin cho y một cái mạng.
– Được!
Buông một câu cộc lốc, vị Giáo chủ quay bước.
Tần Quốc Nghi xướng lên :
– Giáo chủ vạn an.
Ngọc Ninh buông một tiếng thở dài, nhìn Thiên Hải lần nữa rồi rảo bước theo sau vị Giáo chủ.
Thiên Hải thừ ra nhìn theo Ngọc Ninh. Y muốn gọi, nhưng cổ họng như có vật gì đó chẹn lại.
Đi được hai trượng, vị Giáo chủ đưa hữu thủ lên cao, phát mạnh xuống.
Động tác của Giáo chủ không biết ẩn ý gì, nhưng Ngọc Ninh lại hốt hoảng thốt lên :
– Giáo chủ!
Lời cứ như còn đọng trên miệng Ngọc Ninh thì đã bị một hấp lực cuốn lấy hút về phía sau vị Giáo chủ.
Vị Giáo chủ vẫn cứ bước đều nhưng Ngọc Ninh thì cứ như bị hút lấy vào lưng y mà bước theo như kẻ vô thần, vô thức.
Thiên Hải cứ trơ mắt ra nhìn, miệng nói :
– Cô cô…
Khi hai người kia đã mất hút rồi.
Tần Quốc Nghi mới dám đứng lên. Y nhìn Thiên Hải.
Chạm vào ánh mắt khe khắc của Tần Quốc Nghi, Thiên Hải bất giác chột dạ, buột miệng nói :
– Tôn giá định làm gì Thiên Hải?
Tần Quốc Nghi nhạt nhẽo nói :
– Tiểu tử phải chết.
Y hất mặt cho gã xà ích :
– Bảo Trượng thực thi di lịnh của Giáo chủ đi.
-Tuân lệnh đàn chủ.
Bảo Trượng đứng lên.
Thiên Hải thối lùi năm bộ, khoát tay như đuổi ruồi, huyên thuyên nói :
– Tần tôn giá! Thiên Hải đâu có thù có oán gì với tôn giá, mà lại sai người giết Thiên Hải chứ? Làm như vậy đâu có được.
Tần Quốc Nghi nhún vai :
– Ngươi chết thì mọi chuyện hôm nay không một ai biết.
– Thiên Hải sẽ chẳng nói với ai chuyện hôm nay đâu.
– Ngươi chết mới không thể nói với ai được thôi. Ngươi còn sống thì vẫn có thể nói đó.
Thiên Hải bối rối thét toáng lên :
– Tôn giá ra lịnh cho Bảo Trượng giết Thiên Hải rồi thì đâu còn ai giúp tôn giá gặp mấy vị tỷ tỷ ở Bách Hoa lầu?
– Tự Tần mỗ có thể tìm được, không cần tiểu tử. Bảo Trượng! Hành động đi!
Bảo Trượng xâm xâm bước thẳng đến Thiên Hải.
Quá đỗi hốt hoảng bởi vẻ mặt hung hãn của Bảo Trượng, Thiên Hải vụt quay lưng bỏ chạy. Y nghe có tiếng rít lên sau lưng mình.
Bốp!
Thiên Hải chúi người đến trước và cảm nhận như có luồng sét trên trời bổ thẳng vào lưng.
Thiên Hải rú lên :
– Ui da!
Vừa rú, Thiên Hải vừa đổ xấp mặt đến phía trước. Y những tưởng mình chẳng thể nào gượng đứng lên nổi. Mắt nảy đom đóm, đầu ù, tứ chi như thể bị rã rời ra từng khúc.
Thiên Hải rên lên :
– Chắc ta chết mất!
Mặc dù nói vậy, nhưng Thiên Hải vẫn cố chỏi hai tay bò về phía trước. Trong thâm tâm độc nhất một ý niệm trốn chạy mà thôi.
Thiên Hải lại nghe tiếng Bảo Trượng cất lên phía sau mình :
– Tiểu tử! Nằm xuống!
Trong cõi thập tử nhất sinh, Thiên Hải bất giác đứng lên, hai tay vung cao quát lớn :
– Ngươi dám sát hại chủ nhân “Sanh Tử Bình” à?
Câu nói của Thiên Hải không ngờ lại khiến Bảo Trượng thu hồi chưởng, trừng mắt nhìn.
Chính vào lúc đó thì một tiếng nổ phát ra ngay giữa khoảng cách từ Thiên Hải với Bảo Trượng, cùng với tiếng nổ là khói mù dày đặc.
Thiên Hải còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì như bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Y giãy nảy, liền bị điểm vào tỉnh huyệt, chẳng còn biết gì nữa.
Thiên Hải lồm cồm bò dậy. Đầu tiên Thiên Hải cảm nhận được là mùi rượu phà vào khứu giác mình.
Mộc Định Can đưa chén vào tay Thiên Hải :
– Nào! Tiểu tử uống miếng đi, sẽ không còn thấy sợ hải.
Không chút chần chừ, Thiên Hải đón lấy chén rượu đổ vào miệng rồi ho sặc sụa. Y vuốt ngực lấy hơi nhìn lão Cái bang hỏi :
– Phải lão tiền bối đã cứu vãn bối?
Mộc Định Can rót rượu vào chén, nhướng mày nói :
– Nếu không có lão ăn mày này thì ngươi đã tiêu đời rồi.
Thiên Hải ôm quyền xá :
– Đa tạ tiền bối đã cứu mạng.
Mộc Định Can khoát tay :
– Tiểu tử khỏi phải nhận ơn nghĩa, chẳng qua lão phu muốn trả nợ ngươi hai chiếc bánh bao và một vò rượu thôi.
– Không ngờ hai chiếc bánh bao và bầu rượu lại cứu mạng Chu Thiên Hải.
Mộc Định Can nhướng mày :
– Hê! Bánh bao và rượu không cứu mạng tiểu tử đâu.
– Thì nhờ có hai chiếc bánh bao và bầu rượu tặng lão tiền bối nên lão mới ra tay cứu vãn bối.
– Nói vậy nghe cũng được.
Thiên Hải ngồi thẳng lên, hỏi Mộc Định Can :
– Tiền bối biết những người đó không?
Mộc Định Can nhún vai nói :
– Lão phu có nói ra thì chưa chắc ngươi đã biết. Cho dù ngươi có biết thì cũng chẳng làm gì được họ.
– Thiên Hải muốn biết, bởi vì những người kia đã bắt cô cô của vãn bối.
– Nếu như họ đã bắt cô cô của tiểu tử, thì tiểu tử cứ xem như chưa từng có vị cô cô nào trên cõi đời này vậy.
Thiên Hải tròn mắt nhìn Mộc Định Can :
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.