
Tiếng Hát Người Cá – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Khi làm việc ở “Vũng”, bố toàn gặp những chuyện đau đầu.
Trên vịnh vẫn còn đó chiếc tàu không biết của ai, và cái xác chết mà Mẽo-tsugu Azamui bảo dạt vào bãi biển nhưng ở đâu cũng chẳng ai biết. Tụi con trai vẫn quẳng pháo bông vào nhà bà Toshiko, còn tôi thì đang có chuyện yêu đương với thầy Yoshida dạy môn xã hội ở trường trung học cơ sở.
❃ ❖ ❊
“Thế nào cũng mua được xe mới.” Bố nói với mẹ trong lúc mặt mẹ đang khó đăm đăm vì hay tin bố chuyển công tác về Vũng. Mẹ đang lo chuyện thi cử của tôi vào trường tư trung học. Tôi đang theo học trường dạy thêm nổi tiếng ở thị xã, dự định vào lớp chuyên giỏi nhất trường từ lớp Tám. Mà nơi bố sắp tới công tác làm gì có trường dạy thêm cơ chứ.
Bố thì phản đối chuyện tôi thi vào trường tư, chính xác hơn là bố không quan tâm đến thi cử. “Trường công cũng có đâu có sao. Trường nào chả giống nhau,” bố nói. “Bố học trường công trung học cơ sở, rồi phổ thông trung học nhưng vẫn nuôi được gia đình đàng hoàng đấy.”
Câu nói đầy tự tin từ miệng của bố – một người đã bao lần rớt cuộc thi thăng tiến, rốt cuộc làm ông cảnh sát quèn suốt đời – đã làm cho mẹ càng lo hơn, càng quyết tâm phải cho con gái thi vào trường tư.
Bố từ lúc được lệnh chuyển công tác thì vui vẻ ra mặt. Trong đầu bố rộn rã kế hoạch mua xe mới. Quả thực, các đồng nghiệp của bố khi bị phân công đến vùng khỉ ho cò gáy, hầu như ai cũng có thói quen dùng tiền phụ cấp vùng hẻo lánh để mua xe mới. Như chú Yamamoto – người bố về thay ở Vũng, có cái xe Nissan Cima.
“Kìa, thằng Yamamoto có cả thiết bị dẫn đường!” bố tròn mắt lên nói. “Cái nơi chỉ có một con đường thẳng tắp thôi thì cần gì dẫn đường. Đến đèn xanh đèn đỏ còn chẳng có một cái nữa là.”
❃ ❖ ❊
“Công việc nhàn lắm, không có gì lo cả,” chú Yamamoto nói với bố. Một ngày trước khi chúng tôi dọn đi, đồ đạc bừa bãi đến nỗi chú không biết đặt chân vào đâu.
“Tuyệt nhiên không có vụ trọng án nào. Ăn trộm càng không. À, có vụ la rầy một học sinh trung học ăn cắp mực khô. Ra ngoài hay đi ngủ người ta cũng mở toang cả cửa ra vào lẫn cửa sổ. Có lần nhà hàng xóm đi vắng, để điện suốt, tớ phải vào tắt giùm họ. Cảnh sát mà bị bắt xâm nhập nhà dân bất hợp pháp thì hết nói luôn. Tóm lại là chỗ nhàn hạ cậu à,” chú Yamamoto vừa cười vừa gỡ mẩu băng vụn dính vào sau chiếc tất.
“Nhưng mà ở một vùng nhỏ hẹp, giáp mặt nhau suốt cả ngày, thân quá với người địa phương cũng là điều hơi mệt. Rồi thế nào cũng có ‘người nổi tiếng’ của vùng đó đến chỗ cậu uống rượu mỗi ngày cho mà xem.”
Hoàn toàn đúng như chú Yamamoto dự đoán. Hôm nào từ câu lạc bộ trường về, tôi cũng thấy Mẽo-tsugu Azamui đến nhà ngồi đối diện uống rượu với bố trong phòng khách.
Mẽo-tsugu Azamui ngồi xếp bằng uống rượu, còng cái lưng gầy xuống gần như là nếm bàn ăn chứ không phải nếm ly rượu. Đôi khi như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ngước mắt nhìn bố với cặp mắt vàng đục. Đứa em trai đang học lớp Ba của tôi sợ Mẽo-tsugu Azamui không dám vào phòng khách. Nó đứng ngoài bếp nhòm vào, mếu máo cằn nhằn với mẹ: “Con không xem được tivi đây này.”
Ở Vũng ai ai cũng biết Mẽo-tsugu Azamui. Từ buổi trưa đã uống rượu và lúc nào cũng say sưa. Nghe nói đã bán nhà vì rượu, vợ dắt con bỏ đi từ lâu. Bây giờ ông sống ở chung cư phố bên kia đường, cách một cái cống từ cư xá cảnh sát nhìn sang. Sở dĩ ông không làm gì mà vẫn sống được là nhờ vào khoản tiền bảo hiểm lao động do “bệnh rung chuyển nghề nghiệp”. Thời còn trẻ ông kiếm sống bằng nghề đào đường hầm ở mấy vùng xa Vũng.
Lần nào đến, Mẽo-tsugu Azamui cũng vừa uống vừa nói về xác chết dạt trên bãi biển. Nhưng ngoài Mẽo-tsugu Azamui, không ai nhìn thấy cái xác ấy cả. “Đừng có nghe cái thằng nghiện rượu nói nha,” dân trong Vũng cảnh báo bố thế.
Tay của Mẽo-tsugu Azamui lúc nào cũng run run. Không biết vì “bệnh rung” hay vì rượu. Hai tay của Mẽo-tsugu Azamui run bần bật như cái la bàn hỏng kim không thể chỉ cho người xem hướng nào ra hướng nào. Bởi cái la bàn hỏng nên người lữ khách mấy lần xuất phát rồi quay trở về chỗ cũ, đến người đưa tiễn đi mãi cũng phát chán. Thêm nữa, người trở về không phải là anh hùng hảo hán mệt mỏi sau cuộc chiến không ngừng giữa địch ngoài là chướng ngại và thù trong là ngập ngừng, mà là gã nghiện rượu loạng choạng uống liên tục không ngớt cơn thèm. Mẽo-tsugu Azamui hay đến nhà người khác uống rượu chùa như vậy, cho nên người trong Vũng đã từ lâu không coi ra gì nữa, bây giờ thấy có người mới là bố tôi nên đến nhà uống hoài.
Nhưng lúc Mẽo-tsugu Azamui uống thì chẳng thấy biểu lộ chút gì sung sướng. Khuôn mặt nghiêng nhắp rượu càng say càng cứng đờ vô cảm. Thời gian như biến mất trên khuôn mặt say xỉn của Mẽo-tsugu Azamui. Cái mặt nghiêng không có tuổi, giống như chân dung của vị vua khắc trên đồng tiền được quật lên từ di tích của một vương quốc nhỏ nay không còn nữa. Vua bị phế, nước đã mất nhưng những khuôn mặt nghiêng của vua lồi lên trên đồng tiền không biết đến điều đó, cứ theo thời gian phai dần cả hình tượng lẫn đường nét, từng cái một mất hút vào trong dĩ vãng nhẵn bóng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.